Khả năng hồi phục của Trần Chuẩn rất tốt, dù sao thì tuổi trẻ có sức khỏe tốt, chỉ cần ba ngày là cậu đã hồi đầy máu rồi.
Cậu đến nhà Hứa Tuế tìm cô, khéo lại gặp Giang Bối ở đó.
Trần Chuẩn chỉ mới đến đây mỗi một lần, là vào lúc Hứa Tuế vừa mới nhận nuôi Tam Hữu, khi đến đây lần nữa, cậu đã có một thân phận mới.
Hứa Tuế ra mở cửa, cô mặc áo thun dài tay màu trắng và quần sọc ca rô dài rộng, tóc túm đại lên, trước trán lòa xòa vài sợi tóc con, hai má cô hồng rực, nơi khóe miệng còn dính bụi nữa.
Nhà cô tùm lum hết lên, trong phòng khách bày mấy cái va li, trên sô pha thì chất một đống quần áo, đầu bên kia sô pha thì có một cô gái, đang ôm một cái hộp nhựa trong lòng, vừa ăn chân gà rút xương.
Hứa Tuế nói: "Vào nhà đi."
Trần Chuẩn bước qua thùng rác ngay cửa, hỏi cô: "Đang định làm gì thế?"
Hứa Tuế quên nói với cậu: "Em chuẩn bị về Thuận Thành một thời gian, trước khi đi quét dọn nhà cửa sạch sẽ, rồi chuẩn bị vài đồ dùng cần thiết để mang về."
Đại khái Trần Chuẩn đã đoán được phần nào: "Bác Hứa…"
Hứa Tuế gật gật đầu.
Trần Chuẩn ngập ngừng, không hỏi tiếp nữa.
Không biết cô gái trên ghế đã ngồi ngay hàng thẳng lối từ khi nào, chân gà cũng không ăn nữa, đang chống cằm, ho nhẹ một tiếng.
Hứa Tuế liếc sang ra vẻ cảnh cáo, ý bảo cô bạn chốc nữa nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có dọa Trần Chuẩn.
Cô giới thiệu với Trần Chuẩn: "Giang Bối, bạn học đại học của em, hai người từng gặp rồi." Rồi lại quay sang Giang Bối, giới thiệu đơn giản: "Trần Chuẩn."
Giang Bối cười đáp: "Hi!"
Trần Chuẩn gật gật đầu: "Hi."
"Vậy công việc của em thì sao?" Cậu lại hỏi Hứa Tuế.
Hứa Tuế ôm đống đồ trên sô pha lên, muốn tìm chỗ cho Trần Chuẩn ngồi.
Trần Chuẩn đi lên ôm đống đồ, giúp cô đặt lên ghế gần đó.
"Em nộp đơn từ chức rồi," cô dùng mu bàn tay đẩy phần tóc con che mắt ra, "nghỉ ngơi một thời gian…"
Hứa Túe đang nói thế, bỗng nhiên Trần Chuẩn giơ tay ra, dùng ngón tay cái xoa khóe môi cô. Môi cô cũng nhúc nhích theo động tác của cậu, cậu càng xoa, cô lại nhẹ nhàng mím môi.
Hứa Tuế ngẩng đầu, hai người nhìn nhau, bầu không khí càng trở nên khác lạ.
Mấy giây sau, cuối cùng phần bụi dính lên đó đã được Trần Chuẩn lau sạch.
Hứa Tuế e thẹn, thế nên cũng giơ tay phủi phủi, nhỏ giọng lầm bầm: "Cái gì thế này."
"Hơi bẩn."
Giang Bối ngạc nhiên suýt rớt cả cằm, thầm nói không phải hai người này là chị em à, sao mà thành ra quen nhau rồi.
Nhưng cô bạn nhanh chóng chấp nhận chuyện này, bỗng chốc đầu cô bạn viết được hàng vạn chữ cho câu chuyện với nội dung lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.
"Anh đẹp trai này, bây giờ nên gọi là em trai hay là anh rể?" Giang Bối mở miệng hỏi.
Hứa Tuế đen cả mặt, cô phát hiện cô bạn mình lúc cà lơ phất phơ sao mà nhìn giống phường lưu manh thế này, mặc dù cô bạn nhỏ hơn mình nửa tuổi, nhìn bình thường có bao giờ thấy cô bạn kêu mình là chị đâu.
Thế mà Trần Chuẩn trả lời: "Gọi là anh rể đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!