Chương 36: (Vô Đề)

Trần Chuẩn điên cuồng chạy bộ cả con đường, về đến nhà mới nhớ ra xe máy còn đang để dưới nhà Hứa Tuế.

Cậu đi tắm nước nóng, ngâm mình trong bồn tắm rất lâu, sau khi tắm xong thì đến trước gương nhìn mặt mình, một lúc sau, cậu giơ tay lên, lấy ngón tay nhẹ chạm vài cái lên môi.

Do hưng phấn quá mức, đến nửa đêm cậu mới ngủ được.

Trước đó Trần Chuẩn đã đứng dưới tuyết gần hai giờ đồng hồ, rồi chạy về nhà lại đầm đìa mồ hôi, xong đi tắm nước nóng, thêm cả ngâm nước xong mà không chú ý giữ ấm, thế là sáng ngày hôm sau đổ bệnh rồi.

Từ nhỏ Trần Chuẩn đã chẳng bệnh tật gì bao, nhất là từ sau cấp ba, cơ thể cậu càng cường tráng khỏe mạnh hơn.

Nhưng bệnh đến như núi đổ, cậu sốt cao không hạ, chân tay đau nhức không còn sức, cố lắm mới bò dậy ra tủ thuốc tìm được vài viên thuốc cảm, rồi cứ uống như thế, xong lại hoa mắt chóng mặt bò về giường.

Cậu ngủ mê man đến tận trưa.

Trần Chí Viễn về nhà mới phát hiện cả người con trai nóng hổi, lập tức gọi tài xế chở cậu đến bệnh viện truyền nước.

Lúc sắp lên xe Trần Chuẩn mới thông báo với bố: "Con có bạn gái rồi."

Trần Chí Viễn giật mình, rồi lập tức quan sát biểu cảm của cậu, "Được như mong ước rồi à?"

Mặt Trần Chuẩn trắng tái, cậu phải dựa vào cửa xe mới đỡ nổi người cậu, nhưng cậu vẫn bày đặt ra vẻ bí ấn, hất cằm nhìn bố: "Bố đoán thử đi."

Lần này Trần Chí Viễn có thể xác định rồi, ông thầm vui trong lòng, nhưng lại nói: "Không thèm."

"Bố không hiếu kỳ à?"

"Chỉ là bước đầu của cuộc viễn chinh vạn dặm thôi, khi nào để bố ôm được cháu, thì thằng nhóc con mới coi như là giỏi giang."

Trần Chuẩn gãi đầu, "Không nói nữa, con đi đây."

Tài xế chở cậu đi bốc số ở khoa cấp cứu, chạy lên chạy xuống mấy tầng, đợi đến khi truyền nước đã là năm giờ chiều rồi.

Trần Chuẩn nhớ hôm nay có hẹn gặp Hứa Tuế, tình hình này là phải thất hẹn rồi, chỉ đành gửi tin nhắn cho cô nói mình có chút việc không qua được.

Sau khi gửi đi, cậu cứ nhìn chằm chằm khung đối thoại đợi cô trả lời, lúc này tin nhắn trong group cứu trợ ting tang liên tục.

Cậu thoát ra, nhấn vào tin nhắn nhóm, có người chuyển tiếp một video cứu trợ, hỏi giờ có ai đến xem tình hình thế nào được không.

Trùng hợp không cơ chứ, lúc này mọi người đều bận cả rồi.

Trần Chuẩn vừa muốn gửi tin nhắn, thì trong nhóm lại nhảy lên một cái avatar khiến cậu cực kỳ mẫn cảm, hỏi xem vị trí ở đâu.

Có người trả lời là ở đường Kiến Thiết.

Hứa Tuế gửi tin nhắn bằng giọng nói: "Để tôi sang đó, vừa hay đang ở khá gần."

Tim Trần Chuẩn rút lại, lạch tạch gõ chữ gửi đi.

Trong nhóm bỗng trở nên yên lặng.

Trần Chuẩn khịt khịt mũi, lập tức gửi thêm một câu giải thích, nói Hứa Tuế là người mới, hành động một mình sẽ dễ bị chó hoang làm bị thương.

Mà lúc này, Hứa Tuế đang bị kẹp giữa luồng xe chậm chạp di chuyển về phía trước.

Trời mùa đông sẽ tối sớm hơn, màn trời màu xanh xám như được nhuộm thêm mấy phần sắc đỏ của đèn sau ô tô.

Bên phải là sông, ở những đoạn quản lý chưa nghiêm khắc vẫn có người đang câu cá, bờ đối diện rải rác các quán ăn, đèn màu rực rỡ ánh lên mặt nước.

Hứa Tuế đạp nhẹ thắng xe, đứng dừng đèn đỏ ở ngã tư đường, cô tranh thủ đọc tin nhắn, đúng lúc bốn chữ "Em không được đi" hiện lên màn hình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!