Chương 35: (Vô Đề)

Lần đầu tiên trong đời Hứa Tuế lái xe nhanh như vậy, trời đổ tuyết đường trơn trợt, lúc lên cao tốc suýt nữa là đâm vào đuôi xe.

Từ Thuận Thành đến Nam Lĩnh, cô chỉ lái mất một tiếng bốn mươi phút.

Sau khi vào khu nhà, cô tìm vị trí đỗ xe.

Hứa Tuế vòng qua bồn hoa, từ xa đã thấy có người đứng dưới ánh đèn, xung quanh đã bị một lớp tuyết mỏng bao phủ, chỉ có ngọn đèn đó lan ra ánh sáng vàng ấm áp.

Cậu yên tĩnh đứng đợi ở đó, trên người mặc áo khoác hoodies liền mũ rộng rãi, hai tay đút vào túi, vì áo phải gánh một phần sức, khiến đường cong ở phần lưng cậu lồi lên. Cậu vẫn hệt như trước đây, lưng hơi khòm, đứng cúi đầu, vùi cầm vào cổ áo cao cao.

Hứa Tuế bước chậm hơn, âm thanh bước chân đạp trên tuyết lại khớp với nhịp tim đập của cô.

Khi chỉ còn cách mấy mét, bỗng nhiên Trần Chuẩn quay đầu, thấy cô rồi.

Hứa Tuế mím môi căng thăng, đi đến trước mặt cậu: "Không phải bảo cậu tìm cửa hàng tiện lợi chờ à?"

Trần Chuẩn nói: "Lười đi quá."

"Không lạnh à?"

Trần Chuẩn nhìn cái mũi bị lạnh đến đỏ cứng của cô: "Không đến nỗi."

Hứa Tuế chà chà tay, không biết làm sao để thốt nên những lời muốn nói, thế là hỏi: "Cậu tìm tôi làm gì?"

"Tôi đến lấy đồ hầm."

"…" Đã qua biết bao lâu rồi, Hứa Tuế cạn lời: "Tôi ăn hết rồi."

Trần Chuẩn nhìn cô không nói gì.

Hứa Tuế cố ý: "Nếu không có chuyện gì khác, tôi lên nhà trước đây."

Hứa Tuế ra vẻ muốn quay người đi, vừa bước được bước đầu tiên, Trần Chuẩn rút tay ra khỏi túi, nhắm tay nắm lấy cổ tay cô, kéo ngược về sau.

Hứa Tuế bị một lực khá mạnh kéo giật về, dưới chân thì trơn trược, cơ thể không khống chế được phương hướng lệch qua một bên, ai ngờ đâu đôi tay đó lại bóp vào bờ vai cô để đỡ dậy.

Trong tay cậu, cô nhẹ hệt như con rối gỗ.

Tim Hứa Tuế đập như trống bỏi, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Trần Chuẩn.

Trần Chuẩn cũng cụp mắt, tất cả sự chú ý tập trung trên cơ thể cô.

Tuyết rơi lả tả, xung quanh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Hứa Tuế hỏi: "Còn gì muốn nói hả?"

Trên mặt Trần Chuẩn chẳng có chút gì là muốn cười, im lặng một lúc: "Có người nói với tôi, chuyện tình cảm, phải là cả hai cùng hướng về nhau thì mới có ý nghĩa."

Vì cách khá gần, nên Hứa Tuế có thể thấy rõ chất liệu quần áo mà cậu đang mặc, là kiểu vải bông cừu mềm mại, chắc là ấm lắm đấy.

Cô hỏi: "Thì?"

Trần Chuẩn im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Có lẽ chị không biết, tôi bắt đầu quan tâm chị từ khi nào, sớm hơn cả khi chị có người yêu năm đại học, cũng trước cả cái năm mà chúng ta rời khỏi Thuận Thành. Năm đó tôi ngốc nghếch, cho rằng mối quan hệ của chúng ta khó có thể thay đổi dễ dàng như vậy, cũng chưa từng đặt giả thiết sẽ có sự xuất hiện của người thứ ba, cho nên tôi chưa từng nghĩ đến việc bộc bạch tình cảm của mình, sau này đợi đến khi tôi phản ứng kịp, thì chị đã càng ngày càng xa tôi rồi."

Hứa Tuế thảng thốt.

Cô muốn lục lại ký ức theo tuyến thời gian cậu nói, nhưng đầu óc lại trì trệ không tìm được bất kỳ manh mối nào cả.

Trần Chuẩn biết những lời sau đây cậu chỉ có duy nhất một cơ hội thôi, cho dù kết quả như thế nào, thì cũng nên kết thúc sự dày vò tựa lăng trì này rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!