Gần khoảng mười hai giờ đêm, Hứa Tuế thấy video Lâm Hiểu Hiểu gửi trong nhóm tình nguyện viên.
Trong video cô bạn nói, chú Bichons đã hoàn thành ca phẫu thuật một cách thuận lợi, mặc dù đã không thể thấy gì nữa, nhưng may thay vẫn giữ được mạng sống, một tiếng trước nó đã tỉnh rồi, có chút chút nước và ăn ít đồ ăn, lúc mọi người đi thì nó vừa mới ngủ.
Hứa Tuế xem đi xem lại video, sau đó thoát ra vào khung trò chuyện, ngón tay lướt lên trước, ảnh đại diện của Trần Chuẩn nằm im không nhúc nhích, nội dung tin nhắn trong đó vẫn đang dừng ở việc cậu xin đi nhờ xe cô mấy hôm trước.
Hứa Tuế thoát khỏi khung trò chuyện, tắt màn hình điện thoại, tắt đèn đi ngủ.
Vì sáng cô ngủ nhiều quá, nên nằm cả lúc lâu mới thấy buồn ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy mí mắt hơi sưng lên, trên đường đi làm nhìn gì lâu quá cũng thấy mắt đau xót.
Cô đỗ xe đúng chỗ, vừa định sẽ chợp mắt chút cho tỉnh, thì có người gõ cửa xe.
Cô quay đầu sang, Hà Tấn đang đứng ngoài xe.
Hứa Tuế không hạ cửa sổ xe, cô nhanh gọn chỉnh trang lại, sau đó cầm túi xuống xe.
Hà Tấn đánh giá cô một lúc: "Tối qua ngủ không ngon à?"
Hứa Tuế hỏi: "Giám đốc Hà tìm tôi có việc à?"
"Trưa nay cùng ăn cơm nhé, chúng ta nói chuyện."
Hứa Tuế nhớ lại lần trước anh ta hẹn cô.
Hai người vốn đang đi hướng vào khu tiêu thụ, cô dừng lại: "Nói ở đây đi, xung quanh cũng không có ai."
Hà Tấn nhìn cô thật kỹ, nhưng cũng không ép buộc.
Anh ta chỉ vào hàng ghế dài trước bồn cây, ra ý bảo cô qua đó ngồi: "Hạng mục hiện nay đã sắp đến hồi kết rồi, em có dự định gì chưa?"
Hứa Tuế không hiểu ý anh ta: "Chưa nghĩ đến."
"Anh từ chức rồi."
"Cái anh muốn nói là cái này?"
Hà Tấn châm một điếu thuốc, chậm rãi hút vài hơi mới quay sang nhìn cô: "Em không tò mò sao anh lại từ chức à?"
Hứa Tuế không nói gì, thật ra cô đã thấy hơi phiền rồi. Cô có thể tiếp tục làm việc chung với Hà Tấn, nhưng không đồng nghĩa với việc cô không để ý đến sự phản bội của anh ta, việc công cô không thể lơ là, nhưng cứ nói chuyện như có như khống thế này thật sự là khiến cô chán ghét.
Mấy lời khó nghe đã đến miệng, nhưng cuối cùng cũng ráng nhịn, đợi anh ta nói tiếp.
Hà Tấn không lòng vòng: "Anh định sẽ ra ngoài làm riêng, em có muốn đi cùng anh không."
"Cảm ơn ý tốt của anh, em không đi."
Câu trả lời của cô nằm trong dự đoán của Hà Tấn, anh ta gẩy điếu thuốc lên cạnh ghế để gạt tàn: "Hứa Tuế, không nói đến chuyện cá nhân, thì anh nghĩ đây là cơ hội phát triển rất tốt, mặc dù mọi chuyện vẫn đang trong giai đoạn mò mẫm, nhưng dựa vào kinh nghiệm và sự nỗ lực của em, không lo không có dự án để làm. Không quan tâm các khác nhé chỉ quan tâm đến lợi ích, anh vẫn cảm thấy em là người công tư phân minh."
Hứa Tuế rất hiếu kỳ, sao mà anh ta có mặt mũi nói mấy câu như vậy. Cô đứng lên, lười phải cãi vả, quyến rũ cô bằng lợi ích không có tác dụng, khích cô càng vô dụng hơn, cô chưa có muốn kiếm tiền đến nỗi nghĩ là sẽ tiếp tục giáp mặt anh ta, trừ khi còn muốn nố lại tình xưa.
Hứa Tuế hỏi: "Khi nào đi? Tổ bên em muốn mời anh bữa cơm."
Năm phút sau, Hà Tấn sầm mặt đi vào văn phòng.
Mười mấy giây sau, Hứa Tuế cũng đi vào theo.
Cô đến quầy chăm sóc khách hàng điểm danh trước, lúc vào đến văn phòng thì thấy Ngô Hân đang uống cà phê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!