Chương 33: (Vô Đề)

Tôi yêu chị – lời tỏ tình quê mùa nhất, trực tiếp nhất và cũng quyết liệt, kiên định nhất.

Hứa Tuế cúi đầu, yên tĩnh một lúc lâu.

Trần Chuẩn không nhìn cô nữa, cậu cũng không nói gì nữa.

Hình như bên kia nói gì đó vui lắm, khiến mọi người cười rộ cả lên.

Nhưng có vẻ mọi chuyện ồn ào xung quanh chẳng chút liên quan gì đến họ, hai người như bị ngăn cách bằng một cái lồng thủy tinh.

Chai sữa hạnh nhân trong tay Hứa Tuế còn chưa kịp uống miếng nào, thì đã lạnh đi rồi.

Cô cầm trong lòng bàn tay, ngon tay lại mất đi độ ấm.

Hai người im lặng khoảng năm phút, Hứa Tuế chậm rãi nói: "Cậu nhìn tối nay đi, giống buổi tối ba năm trước biết bao."

Trần Chuẩn nghiêng đầu nhìn cô.

Hứa Tuế nói tiếp: "Hôm đó cậu cũng từng nói…" Cô hơi ngập ngừng: "Nói những lời tương tự như vậy, sau đó là do tôi chủ động trước, dẫn đến một loạt sai lầm về sau."

Ba năm trước, Trần Chuẩn nói tôi thích chị, cũng là lời tỏ tình bình thường, thẳng thắn, nhưng lại hàm xúc và còn mang theo sự thăm dò hệt như vậy. Năm đó cậu muốn ở bên cô, không màng mọi việc còn lại.

Mà hơn một nghìn một trăm ngày đêm sau khi cả hai trở thành người dưng, Trần Chuẩn đã trở thành một người biết kiềm chế. Cô không muốn gặp cậu, cậu sẽ trốn ở một nơi xa xa, nếu như không phải do cuộc trùng phùng ngoài ý muốn lần đó, có lẽ cậu sẽ tiếp tục sống những ngày tháng tự lừa mình dối người. Ý muốn có được cô chưa bao giờ thay đổi, nhưng càng quan trọng hơn là tôn trọng sự lựa chọn của cô, để người đó ở nơi sâu nhất trong trái tim mình cũng tốt lắm rồi.

Sau này khi gặp lại, cậu lại bắt đầu mất khống chế, rồi lại bắt đầu xuất hiện một vài hoang tưởng với cô.

Trần Chuẩn nghĩ, đối với Hứa Tuế cậu không còn đơn giản chỉ là thích nữa rồi.

Trần Chuẩn hỏi: "Chị muốn nói gì?"

"Cậu mong chúng ta lại giẫm lên vết xe đổ?" Không cho cậu thời gian để trả lời, cô gấp gáp nói tiếp: "Tôi không mong vậy."

"Đối với chị mà nói, chuyện đó là những ký ức tệ hại lắm hả?"

"… Chắc chắn không phải điều gì tốt lành."

Móng tay Hứa Tuế bấm vào vỏ giấy của chai sữa hạnh nhân, chẳng mấy chốc đã tạo thành một lỗ thủng, cô lần theo lỗ thủng đó chậm rãi xé ra từng vòng từng vòng đi xuống, mãi cho đến khi thân chai trần trụi.

Hứa Tuế ngẩng đầu, nói rõ với cậu: "Chúng ta không có khả năng."

"Cho tôi một lý do."

"Tôi vẫn luôn coi cậu là em trai."

Trần Chuẩn nhếch môi: "Tự chị tin không?"

Hứa Tuế không nói gì.

Trần Chuẩn nói: "Có quan hệ huyết thống thì đã sao, muốn quen nhau còn chẳng ai dám cấm cản, huống hồ gì mình còn chẳng có. Nói cho cùng, là do chị chẳng để tôi trong lòng thôi."

"… Đúng." Hứa Tuế trả lời như thế. Nhưng bản thân cô lại không phát hiện ra hai giây ngập ngừng trước khi trả lời cậu.

Trần Chuẩn lại rơi vào trầm lặng.

Cậu nhớ đến khoảng thời gian cô thi đại học, cái đêm mà họ cùng nhau bỏ chạy. Hứa Tuế đứng trước bước ngoặt của đời người, nhưng lại kiên định nắm lấy bàn tay cậu, bước lên chuyến tàu không có điểm đến rõ ràng, đối với cậu mà nói cô của khi đó, là sự tồn tại hệt như một vị thần, dẫn lối cho cậu thoát khỏi đầm lầy của sự u ám.

Rồi còn cả sau buổi chiều ngập nắng và gió nhẹ ấy, Hứa Tuế nằm bò ra bàn ngủ quên mất. Khi cô từ từ mở mắt, nhìn thấy cậu, ánh mắt dịu dàng mềm mại ấy khiến cậu tin vào mọi thứ đều tốt đẹp.

Lần nữa là khi tham gia trò chơi dã chiến đó, ở khe hở nhỏ hẹp sau căn phòng gỗ, cậu cậm nhận được hơi thở và nhịp tim của cô, cậu hi vọng thời gian hãy dừng lại ở lúc đó biết bao. Lần đó trong đôi mắt của cô, cậu có thể cảm nhận được rất nhiều tâm trạng phức tạp, kết quả một tuần sau đó, cô lại lựa chọn người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!