Hứa Tuế vô thức ngẩng đầu.
Mui xe trên đỉnh đầu đã được mở ra, chút ánh sáng lọt vào ô cửa nóc xe.
Là cậu ngắm trăng qua ô cửa nhỏ bằng một bàn tay thôi.
Hứa Tuế nói: "Cậu tự ngắm đi, tôi đợi đến rằm tháng tám rồi ngắm."
Hứa Tuế cúi đầu tiếp tục tìm điện thoại, nhưng ba lô nặng quá, trong đó có đủ thứ lặt vặt, cả gương mặt của cô sắp vùi vào trong đó nhưng vẫn chưa tìm được. Cô cứ cảm thấy nhiệt độ trong xe cao quá, vô duyên vô cớ lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mà mấy lúc này muốn tìm cái gì thì lại càng tìm không ra, khó tránh khỏi cảm thấy cáu kỉnh.
Trần Chuẩn thấy cô cụp người một lúc rồi, có lòng tốt nhắc nhở cô: "Trong hộc xe kìa."
Hứa Tuế ngừng động tác, nhìn sang bên cạnh, quả nhiên điện thoại đang cắm trong hộc xe ở chỗ gác tay.
Cô lấy điện thoại mở khóa màn hình, nhìn màn hình có hai cuộc gọi nhỡ, cô khoan không quan tâm đến, mở bản đồ tra định vị trước, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái chỗ khỉ ho cò gáy khiến con người ta ngạt thở này. Hứa Tuế cảm thấy mọi thứ đều do cô tự làm tự chịu, thậm chí bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, rõ ràng có thể dự đoán trước những tình huống như vậy, sao mà vẫn đồng ý để cậu đến cho thêm chuyện chứ.
Có một vài suy nghĩ sinh sôi trong lòng cô, khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Mũi tên màu xanh nho nhỏ nhảy lên, biểu hiện vị trí của đường quốc lộ nào đó.
Hứa Tuế nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, cắn môi dưới thật đau mới có thể tập trung tinh lực xem bản đồ: "Sao cậu xuống cao tốc rồi? Sắp đến rồi à?"
"Chưa đâu."
Hứa Tuế cũng lười hỏi cậu lí do, nhập địa chỉ rồi chọn chỉ đường, "Đổi chỗ đi, để tôi lái."
Trần Chuẩn đã điều chỉnh ghế ngồi lại, đè bàn tay muốn tháo đai an toàn của cô lại: "Cốp xe có lốp dự phòng không?"
Lúc này Hứa Tuế mới hiểu: "Bể lốp rồi hả?"
Khi nảy trên cao tốc kẹt xe cả đoạn, gần như là phải đi với tốc độ đi hai mét dừng một lần, sau đó hoàn toàn không nhúc nhích được nữa.
Chủ xe bên cạnh xuống quan sát tình hình.
Trần Chuẩn hạ cửa sổ xe trò chuyện vài câu, mới biết xảy ra tai nạn giao thông, bốn chiếc xe va chạm dính một cục.
Phía trước có người ấn còi, sau đó tiếng còi cứ ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác, đã là mười giờ đêm rồi, mọi người đều đã cực kỳ mệt mỏi, cứ như là đang thể hiện sự bất mãn qua tiếng còi xe vậy.
Trần Chuẩn vô thức quay đầu, còn chưa làm ồn đến Hứa Tuế, cô vẫn đang cuộn tròn ngủ say trên ghế xe.
Cậu nhanh tay đóng cửa sổ, duy trì tư thế đó nhìn cô một lúc, mãi cho đến khi hàng xe lại lần nữa chậm chạp khởi động.
Sau đó thấy đường xuống, Trần Chuẩn đánh tay lái xuống cao tốc đi đường quốc lộ, ai mà ngờ chạy được năm phút lại bị nổ lốp xe.
Trần Chuẩn quan sát xung quanh một lúc, dứt khoát thả lưng ghế đợi cô thức đã.
Hứa Tuế nói: "Có một cái."
"Ngồi yên đây đợi đi."
Trần Chuẩn xuống xe.
Hứa Tuế không nhịn được nhìn ngó xung quanh, ánh mắt bất giác nhìn sang kính chiếu hậu của xe, nhìn hình ảnh cậu chìm trong bóng tối, đang dùng kích nâng thân xe lên.
Hứa Tuế nghĩ ngợi, rồi vẫn quyết định xuống xe mở đèn pin điện thoại rọi giúp cậu.
Trần Chuẩn vài ba động tác đã thay xong lốp xe, nửa đường còn lại vẫn là do cậu lái, thật ra đoạn đường vắng lặng này cũng chỉ bảy tám trăm mét, xe quay đầu lên cầu, tiến vào dòng xe qua lại, xung quanh cũng đã trở nên sáng sủa hơn.
Hứa Tuế lặng lẽ thở dài một hơi, ngồi dựa ra sau: "Lần sau cố gắng đừng đi mấy đường như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!