Chương 31: (Vô Đề)

Hứa Tuế quay lại Nam Lĩnh, đã là vào bốn ngày sau đó.

Bệnh của bố hiện đã tạm ổn định, Hách Uyển Thanh cho ông về nhà trước, khi nào rảnh thì lại lên làm thủ tục xuất viện.

Khi cô đi, Hứa Tuế đã ôm mẹ một cái, hiếm khi cô lại nhõng nhẽo: "Cực cho mẹ rồi, lần sau về con mang đồ ăn ngon cho mẹ nhé."

Hách Uyển Thanh bị cô ghìm đến nỗi thở không ra hơi, bà vỗ lên lưng cô mấy cái: "Coi mẹ là con nít đấy à, không đi nữa là trời tối đấy."

Đầu Hứa Tuế gối lên vai mẹ, bỗng nhiên cô nói: "Hay là con về Thuận Thành đi làm nhé."

Hách Uyển Thanh hơi giận: "Đừng có nói mấy câu vô dụng, mau đi đi."

Hứa Tuế về đến Nam Lĩnh là đã chập tối, cô hẹn Giang Bối đi ăn cơm trước, tiện đón Tam Hữu luôn.

Vẫn ở tiệm lẩu ở đường Tam Hữu, hai người gọi một bình rượu nhỏ và vài lon bia, nào là óc heo, sách bò,… gọi cả một bàn đầy.

Nói đến bệnh của bố mình, Giang Bối nói: "Bệnh này của chú, ở quên tớ có một câu tục ngữ, "lặc lìa lặc lọi mà lại sống dai", cho nên cậu cứ yên tâm đi, chắc chắn chú sẽ sống lâu trăm tuôi thôi." Chốc sau cô bạn nói tiếp: "Có điều dì sẽ mệt mỏi đấy."

Hứa Tuế trộn đĩa đồ chấm trước mặt lên, thở dài một hơi, bỗng chốc cô không biết nên thương cho ai đây.

Cô nhớ lạ: "Trước đây lúc còn đi học, một mình bố mình có thể vác được cả tà vẹt gỗ* trên đường sắt, lúc đó ông vừa cao lớn vừa khỏe mạnh. Đời người ấy à, đúng là chẳng thắng nổi thời gian, già đi như chỉ là chuyện trong giây lát thôi."

*Thanh giằng đường sắt hoặc tà vẹt đường sắt là vật đỡ hình chữ nhật cho đường ray trong đường ray xe lửa.

Giang Bối sống rất lạc quan, cứ sống hôm nay vui hôm nay trước đã, cô bạn nhúng thịt vào lẩu: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ai cũng phải trải qua thôi."

"Cũng đúng thật."

Giang Bối gấp một miếng thịt dê chấm dầu ớt: "Nhìn miếng thịt dê này nè, nó còn chưa sống đến già, mà đã bỏ mạng rồi."

Hứa Tuế: "…"

"Có phải nghĩ như vậy sẽ thấy hạnh phúc hơn không?"

Coi như là Hứa Tuế phục cô bạn rồi đấy: "Vâng ạ vâng ạ."

Điện thoại để trong túi rung liên hoàn, cả một lúc lâu sau Hứa Tuế mới phát hiện, cô lấy điện thoại ra xem, thì đối phương đã cúp máy.

Hứa Tuế suy nghĩ đến mối quan hệ về công việc, nên đi tìm nơi yên tĩnh một chút gọi điện thoại lại.

Bên kia nhận điện thoại rất nhanh: "Tuế Tuế."

"Giám đốc Hà, có chuyện gì à?"

Cô gọi như thế khiến Hà Tấn nghẹn lời, khiến anh trở nên buồn bực. Anh cố kiềm chế tâm trạng đáng chết này, thân thiết hỏi: "Em về Nam Lĩnh rồi à?"

Hứa Tuế nói: "Em về rồi, ngày mai sẽ đến công ty, rồi sẽ làm bù phép sau."

"Ăn cơm chưa?"

"Đang ăn đây." Hứa Tuế nói.

"Em về Thuận Thành thăm chú à? Bệnh của chú thế nào rồi?"

Hứa Tuế im lặng một lúc, trừ công việc ra, hình như chẳng còn gì khác để cô có tâm trạng trò chuyện với anh: "Bạn còn đang đợi, em…"

"Đợi đã, Hứa Tuế."  Hà Tấn ngăn cô cúp điện thoại: "Dành chút thời gian tìm chỗ nào đã, anh có việc muốn nói với em."

"Được, ngày mai về công ty em đến văn phòng của anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!