Chương 30: (Vô Đề)

Chiều ngày hôm đó, Trần Chuẩn và Hứa Tuế ngồi tàu điện về thành phố.

Chuyến đầu tiên nhiều khách, hai người đứng ở vị trí sát cửa lên tàu, sau ba trạm, trên tàu mới có một chỗ trống.

Trần Chuẩn tay đút túi quần, khuỷu tay chạm vào cánh tay Hứa Tuế, hất cầm sang bên đó.

Hứa Tuế xách túi, lặng lẽ ngồi vào chỗ.

Qua thêm vài trạm nữa, hành khách ngồi chỗ bên trái cô xuống xe.

Trần Chuẩn quay đầu nhìn sang chỗ cô, rồi cậu đi đến ngồi vào chỗ đó.

Chỗ này khi nảy có một khách nữ ngồi, giờ đổi thành Trần Chuẩn nên nhìn có hơi chật hẹp, đã vậy cậu cứ ngồi cái tướng banh càng, hai chân mở rất rộng.

Phía còn lại chỗ Hứa Tuế là lan can, cô đã ngồi sát ra ngoài cùng rồi.

Đoàn tàu thì cứ chạy, chân cậu theo đó mà cứ nhẹ nhàng cọ vào phần ngoài đầu gối cô, mặc dù quần áo mùa này mặc đã khá là dày, nhưng cô vẫn cảm nhận được độ ấm từ cậu truyền đến.

Hứa Tuế bực chết đi được, cô vỗ lên đùi cậu một phát: "Cậu ngồi cho đàng hoàng."

Trần Chuẩn giật mình, ngoan ngoãn ngồi gọn gàng lại.

Một lúc sau, cậu đề nghị: "Tối nay đi ăn chung nhé."

"Không phải mới ăn hả?"

"Hôm nay chị cũng đi ngủ rồi đó, hôm nay chị không ngủ nữa hả?"

Sau khi trải qua ngày hôm nay thì cho dù người có phản ứng chậm cỡ nào, cũng sẽ phát giác ra ý của Trần Chuẩn.

Đây là tình huống Hứa Tuế sợ sẽ gặp phải nhất, chỉ vì đối phương là Trần Chuẩn.

"Không đi đâu." Hứa Tuế nói: "Tôi hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi."

Trần Chuẩn cụp mắt nhìn cô, không ép buộc.

Tàu lại đến trạm, có một người khiếm thị lên tàu, có thêm một chú chó dẫn đường dắt đi, ngồi ở ghế trống cạnh Trần Chuẩn.

Một chú chó màu nâu, mặc áo dẫn đường màu đỏ, nằm bò bên cạnh chân của chủ. Cằm của nó đặt sát đất, hướng qua chỗ Trần Chuẩn, cặp mắt đen láy lấp lánh nhìn trái ngó phải, tỉnh thoảng sẽ để lộ tròng trắng cong cong như trăng lưỡi liềm, nhìn vừa ngoan vừa vô tội.

Hứa Tuế rướn cổ nhìn một lúc, không nhịn được vẫy vẫy tay, thử thu hút sự chú ý của nó.

Ai ngờ Trần Chuẩn lại đè tay cô xuống, nắm trong tay mình.

Cậu nhích lại gần cô, nói nhỏ: "Nó đang làm việc, đừng làm phiền."

"Chọc một chút cũng không được hả?"

Tránh chủ nó nghe thấy, Trần Chuẩn tiếp tục nghiêng người sang Hứa Tuế, nói nhỏ: "Vào lúc nó mặc áo dẫn đường, nó đã bắt đầu vào trạng thái làm việc rồi, vuốt ve, kêu gọi hay là cho ăn đều có khả năng phân tán sự chú ý của nó."

Lúc nói những lời này, hình như cậu đã quên thả tay cô ra rồi.

Hứa Tuế cảm nhận được độ ấm nơi lòng bàn tay cậu, rút tay ra: "Cái này mà cậu cũng biết à?"

Trần Chuẩn trưng ra biểu cảm "này thì có là gì", cui đầu, mở lòng bàn tay, ngón tay cái của bàn tay còn lại chậm rãi xoa lòng bàn tay.

Hứa Tuế: "Là Labrador nhỉ."

"Golden." Trần Chuẩn nói: "Lông của Labrador ngắn hơn một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!