Tối hôm đó gió lớn, Trần Chuẩn không xác định được Hứa Tuế có nghe rõ không, tạm thời cậu cũng mất đi can đảm để nói lại lần nữa.
Phía trước là ngã tư, Tam Hữu lại dừng không chịu đi.
Trần Chuẩn nghiêng đầu nhìn bóng lưng Hứa Tuế, vò đầu mình.
Hai người một trước một sau dừng ở chỗ để xe.
Hứa Tuế lấy đồ ở cốp sau ra, đưa cho Trầm Chuẩn: "Cậu đi gì đến đây? Có cần tôi đưa về không?"
"Tôi chạy xe đến đây."
Hứa Tuế gật gật đầu, lấy dây xích trong tay cậu: "Vậy tạm biệt nhé."
"Tạm biệt."
Hứa Tuế mở cửa xe phía sau, để cho Tam Hữu nhảy vào trước, rồi mới đi ra ghế lái khởi động xe.
Trần Chuẩn còn chưa đi, cậu khom lưng gõ cửa sổ.
Hứa Tuế hạ cửa sổ: "Làm sao thế?"
Trần Chuẩn chống tay lên nóc xe: "Chuyện của Collie là lỡ việc, hôm trước nói đi thăm Đoan Ngọ, gần đây chị rảnh không?"
Nhất thời Hứa Tuế không nghĩ ra lí do từ chối cậu, nói: "Phải tuần sau nữa."
"Không sao, nhắn tin báo tôi trước là được."
Hứa Tuế ngẩng đầu, nhìn cậu trong không gian lập lòe sáng tối, ma xui quỷ khiến thế nào mà gật đầu.
Cho dù là trước đây hay là hiện tại, đại khái cô không cách nào nhẫn tâm nhìn cậu thất vọng hết.
Có được đáp án khiến mình vừa ý, Trần Chuẩn nhếch môi cười cười, gõ lên nóc xe: "Lái xe cần thận nhé."
Sau khi tạm biệt Hứa Tuế, Trần Chuẩn chạy xe sang tập trung với Tôn Thời và Lâm Hiểu Hiểu.
Đã hẹn trước sau khi live stream sẽ đi ăn với nhau, vẫn ở tiệm mì lần trước.
Hai người đã tìm một chỗ yên tĩnh ngồi đợi cậu.
Trần Chuẩn vào quán như một cơn gió, còn cách một khoảng xa mà cậu đã quăng chìa khóa lên bàn, không thèm kéo ghế ra, mà bước dài chân, ngồi vắt qua đó.
"Gọi mì chưa?" Mặt mũi cậu tươi rói, nhìn có vẻ tâm trạng đang rất tốt.
Lâm Hiểu Hiểu vừa chạm mặt Trần Chuẩn là lại thấy tức, khi nảy cậu trách mắng người ta đâu có biểu cảm dễ chịu như vậy.
Cô cố ý người người đi chỗ khác, lạnh lùng hừ một tiếng.
Trần Chuẩn nghe vậy thì ngẩng đầu, không nhịn được lại muốn cằn nhằn cô: "Khi nảy live stream nhiều người như vậy, cậu cãi vả với mấy người thích kiếm chuyện đó làm gì…"
Tôn Thời cười cắt lời: "Được rồi được rồi, ăn đi kìa."
Lâm Hiểu Hiểu ấm ức: "Cái tên đó cứ bình luận bậy bạ, phải mặc kệ hay sao? Có biết bao nhiêu người đang xem live stream, chẳng lẽ người ta không hiểu lầm."
Trần Chuẩn nói: "Lần sau cứ chặn luôn, đừng có khóc lóc trước mặt nhiều người như vậy."
"Cậu…" Lâm Hiểu Hiểu tức lắm, chỉ vào cậu nói: "Trần Chuẩn cứ nói chuyện thấy ghét thiệt đó, đáng đời cậu còn độc thân, chị Hứa Tuế không thèm để ý đến cậu coi như là đúng rồi đó, tớ mà là chị ấy thì cho dù có thất tình tám trăm lần cũng không thèm quen cậu đâu."
Lần này cô đâm trúng chỗ đau của Trần Chuẩn rồi, cậu nhìn cô, ủ rủ như quả cà tím phơi sương, bỗng nhiên im lặng không nói gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!