Chương 28: (Vô Đề)

Mấy hôm sau khi chuyện đó xảy ra, Trần Chuẩn mới chậm chạp cảm nhận được hình như cô đã hiểu lầm cậu rồi.

Cậu nào có ngờ rằng, chỉ một hành động của mình, mà đã giúp Hứa Tuế đưa ra quyết định rồi.

Lại đến cuối tuần.

Sáng hôm đó, Hứa Tuế gọi đến, nói hôm nay có việc, không thể đến phụ đạo cho cậu.

Cô chỉ dặn dò nội dung bài học một cách cẩn thận qua điện thoại, nhắn cậu tự hoàn thành.

Trần Chuẩn buồn xo ngồi trên bàn học suốt cả buổi chiều, viết được mấy chữ là tự dưng lại thất thần, nửa tờ bài tập cũng không làm xong.

Cậu cài bút mực lên tai, hai chân gác trên bàn, cả người dựa ra sau.

Chiếc ghế lắc lư trước sau, chỉ có hai chân sau là chóng dưới đất

Vào lúc trời sập tối, Trần Chuẩn không thể nào ngồi yên được nữa, cậu đạp xe đến trường Hứa Tuế.

Thậm chí cậu còn chưa nghĩ xong lí do để đến tìm cô, nhưng có khéo không chứ, cậu lại gặp Hứa Tuế ở cổng ký túc xá, còn có cả Tần Dương.

Đến ngày hôm nay Trần Chuẩn vẫn nhớ, hình ảnh họ đứng ôm nhau dưới ngọn đèn đường, sau này mỗi lần nhớ lại, ngoài mặt thì không thấy có vấn đề gì, nhưng chỗ nào đó trong tim lại đau như bị khoét đi.

Cảm giác lúc đó của cậu hết như đang đứng trong một cái bình ngột ngạt oi bức, bị người ta đột ngột dội cho một gáo nước lạnh, có chừng vài giây, không thể nào hít thở được, cậu may mắn cảm nhận được cảm giác ngộp thở.

Trần Chuẩn không tiếp tục nhìn nữa, cậu xoay người đi mất.

Tối hôm đó, cậu mất ngủ cả đêm.

Khi gặp lại Trần Chuẩn, đã là nửa tháng sau rồi.

Vẫn vào ngày cuối tuần.

Giống với mỗi một lần cô đến khi trước, cô đi dưới hàng cây, mặc một bộ áo liền quần ngắn màu trắng ấm áp, mặt mũi tươi tắn, sợi tóc tung bay trong gió.

Cô tình cờ ngẩng đầu, thấy Trần Chuẩn ngay cửa sổ tầng ba, cô vẫy tay với cậu, nụ cười lan tràn trên gương mặt.

Trần Chuẩn thấy mình hệt như trò cười, hóa ra những khổ cực mà mình không tài nào chịu nổi trong thời gian qua chẳng đáng đồng nào.

Cậu ngồi vào bàn học, nghe tiếng cô đang bước lên lầu.

Bước chân Hứa Tuế nhanh nhẹn: "Nóng quá đi, sao mà cuối mùa thu rồi vẫn không thấy mát nhỉ."

Trần Chuẩn nhìn vào quyển sách đang mở, không trả lời.

Hứa Tuế đặt cặp xuống, đến máy rót nước uống. Ly nước của cô là một chiếc ly sứ màu trắng có chữ đỏ, trên ly viết tám chữ "Tình bạn số một, thi đấu số hai.", là giải thưởng đến từ cuộc thi thể thao cấp trường của Trần Chuẩn.

Một lần nào đó cậu lục hết tủ tìm được lấy ra cho cô dùng, mãi về sau thì nó trở thành ly riêng của cô khi ở đây.

Cô lấy ngón tay chọt vào vai cậu: "Nói chuyện với cậu đó."

Trần Chuẩn nói: "Sợ nóng thì chị có thể không đến."

"Cậu ăn phải thuốc súng hả?"

Trần Chuẩn không ngẩng đầu.

Hứa Tuế thấy tâm trạng cậu không tốt, cô ngồi xuống: "Bài thi tháng không tốt à?"

Trần Chuẩn liếc cô: "Yên tâm, cho dù thi không tốt cũng sẽ không vu vạ cho chị đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!