Vào một buổi sớm, Hứa Tuế nhận được tin nhắn Trần Chuẩn gửi, nói cậu đang ở ngoài trường cô, nhắn cô mau ra đi.
Tiết đầu tiên là môn Thống kê, đúng lúc cô và bạn cùng phòng đi ăn sáng, sau đó đi thẳng đến phòng học, thế nên cô trả lời tin nhắn Trần Chuẩn, bảo cậu đến đợi ở cổng nhà ăn số hai.
Vào giờ học sáng, cổng nhà ăn người qua kẻ lại.
Hứa Tuế vừa nhìn là đã thấy Trần Chuẩn, cậu ngồi trên ghế sau xe đạp, cậu mặc áo thun tay ngắn màu cam và quần lửng đen, trước ngực ướt nhẹp, lớp vải mỏng manh nhìn như dán lên da của cậu, tóc ngắn đến nỗi không thể ngắn hơn, ngọn tóc vẫn còn vươn giọt mồ hôi, phản chiếu chút ánh sáng dưới mặt trời.
Cậu hơi khom lưng, đôi chân dài hơi gập lại, cậu nhàm chán đánh giá mọi thứ xung quanh, tướng tá và chiều cao như vậy, cho dù là ở những trường tập trung nhiều trai đẹp thì cậu cũng chẳng lép vế chút nào.
Hứa Tuế cười cười, có chút tự hào khi thấy người đó là Trần Chuẩn người đã cùng cô lớn lên.
Cô kéo Giang Bối sang đó: "Sao cậu lại đến đây?"
Trần Chuẩn xoay đầu nhìn Hứa Tuế: "Chạy bộ buổi sáng ngang qua đây."
Hứa Tuế bất giác ngẩng đầu nhìn cậu, cái tên này cao lên rất nhanh: "Xa như vậy, mà đến đây chạy bộ buổi sáng."
Trần Chuẩn đã nghĩ xong nên nói gì, cậu bình tĩnh nói: "Đi dọc theo đường bờ sông, luyện sức bền khá tốt. Nhà ăn trường chị nổi tiếng lắm, tiện đường tìm chị ăn sáng."
Hứa Tuế hỏi: "Xách theo cái gì đó?"
Trần Chuẩn sờ mũi, đưa túi trái cây cậu đang xách cho cô: "Ông cụ ngay cổng trường bán đấy, sắp dọn sạp rồi, bán rẻ cho tôi."
Cô nhận lấy túi trái cây, mở túi nhìn, bên trong là nho mẫu đơn, trái nào trái nấy to tròn, căng đầy bóng loáng. Hiếm khi nào sạp vỉa hè bán được hàng chất lượng như vậy.
Hứa Tuế không nghĩ nhiều: "Coi như cậu có lương tâm." Cô cúi đầu tìm trong ba lô, lấy vài tờ khăn giấy đưa cho cậu lau mồ hôi: "Đi thôi, tôi mời."
Giang Bối đã đứng bên cạnh đợi cả hồi lâu, hình như Hứa Tuế quên giới thiệu hai người với nhau rồi.
Cô bạn tằng hắng nhẹ một tiếng nhắc nhở.
Lúc này Hứa Tuế mới nhớ đến, nói với Trần Chuẩn: "Bạn cùng phòng của tôi, Giang Bối."
Trần Chuẩn gật đầu chào cô bạn.
Không đợi Hứa Tuế nói tiếp, Giang Bối đã nhanh hơn một bước, cô bạn giơ tay: "Rất vui được gặp mặt, Trần Chuẩn nhỉ, nghe nhắc nhiều rồi."
Cô bạn là loại người ham mê sắc đẹp điển hình, người thì bình thường đó, chỉ là lúc nói chuyện thì cường điệu quá, gặp được trai đẹp là cứ thích ghẹo người ta.
Giang Bối cứ nhất quyết chuyện trò với Trần Chuẩn một lúc, mới cho người ta vào nhà ăn.
Trần Chuẩn đi ở phía trước.
Giang Bối ra vẻ lưu manh với bóng lưng của cậu, cô nhích sang Hứa Tuế: "Mong công thật đó."
Hứa Tuế cạn lời, cho dù đã quá quen với con người đó, cô cũng không dám nhìn Trần Chuẩn thật kỹ.
Cô nói nhỏ: "Trọng điểm mà cậu quan tâm có thể dời lên nửa thân trên không?"
Giang Bối vờ như không nghe: "Đùi săn chắc thật đó." Sau đó hỏi cô: "Em trai này vibe chó sói nhỉ?"
Hứa Tuế nhìn lưng Trần Chuẩn, không tỏ thái độ chỉ nhún nhún vai.
Giang Bối hưng phấn lắm: "Rốt cuộc là có sói không hay cho thôi."
Hứa Tuế lắc đầu: "Sói hay không thì không biết, nhưng nhiều lúc chó lắm."
Giang Bối cười ha hả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!