Hứa Tuế thi đậu đại học Nam Lĩnh, chỉ có điều trượt mất nguyện vọng một, theo chế độ điều chuyển sang chuyên ngành Marketing.
Trần Chuẩn cũng tham gia kỳ thi cấp ba năm đó, thi xong cậu do dự rất lâu xem có cần học lại hay không.
Lúc đó đang giữa mùa hè nóng bức, phòng khách thì mở máy lạnh, cho dù cửa sổ đã đóng kín, thì vẫn nghe được tiếng kêu inh ỏi của đám ve sầu.
Hứa Tuế thật lòng tạt cho gáo nước lạnh: "Cậu có học lại cũng không thi đậu trường trọng điểm, đừng lãng phí thời gian nữa."
Trần Chuẩn liếc cô một cái.
"Nhìn gì mà nhìn." Hứa Tuế nói: "Kiến thức cơ bản của cậu yếu quá, đã vậy còn hơi ngốc, trừ khi bắt đầu học lại từ lớp bảy."
Trần Chuẩn không thích nghe câu này: "Nói ai ngốc hả? Ông đây không chịu thua đây nhé, thi cho chị xem."
Hứa Tuế nhếch môi: "Không phải là tôi xem thường cậu thật mà."
Hứa Tuế khiến Trần Chuẩn nghẹn cục tức trong lòng, cậu luôn cảm thấy gần đây cậu nhường nhịn cô quá, chắc là phải tìm cơ hội xử cô một trận ra trò.
Cậu quăng cuốn truyện tranh lên bàn, hục hặc lấy remote tắt tivi.
Hứa Tuế: "Cậu bị điên hả!"
Cậu nhướn mày, tiện tay cầm một quyển bài tập: "Tôi phải ôn bài, chị đừng có làm phiền tôi."
"Mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, đồ khùng." Hứa Tuế nhảy xuống khỏi ghế sô pha, giành lại remote.
Trần Chuẩn quăng remote ra sau, rơi vào trong góc sô pha, rồi cậu nghiêng người qua chắn chỗ đó, hai chân gác lên bàn trà.
Hứa Tuế túm cổ áo Trần Chuẩn, cái thằng này nằm dài ra đó, có cố sức sức hơn cũng không kéo ra được. Cô đâu có chịu để cậu yên, mà nhéo một phát thật mạnh vào eo cậu.
Cô vừa nhéo là hai người lại chuẩn bị lao vào đánh nhau.
Chẳng ai chịu thua cả, đệm lót lưng của sô pha bay đầy trời.
Cuối cùng dựa vào ưu thế hình thể Trần Chuẩn thành công chế ngự Hứa Tuế, ép cô vào góc sô pha.
Trần Chuẩn ngồi trên bàn trà, một chân đạp lên tay vịn sô pha cạnh Hứa Tuế, mặt đối mặt với cô. Cậu chỉ cần dùng một tay là có thể nhẹ nhàng gom gọn hai cổ tay của cô, tay còn lại phe phẩy đuôi tóc cô một cách khiêu khích: "Ai ngốc?"
"Tôi cảnh cáo cậu thả ra."
"Thử uy hiếp tôi nữa xem?" Cậu hà hơi vào ngón tay, ra vẻ như chuẩn bị búng vào trán cô.
"Trần Chuẩn, cậu cứ không biết lớn nhỏ đi nhé."
Cô không nhắc thì Trần Chuẩn cũng chẳng nghĩ đến, cậu trâng tráo: "Gọi anh trai đi, gọi anh trai thì tha cho này."
"Gọi cái con khỉ, cút ra."
Trần Chuẩn không hề nhúc nhích, cứ phe phẩy phé phẩy, chút hồi là tóc Hứa Tuế đã bung ra hết rồi.
Hứa Tuế muốn vùng ra, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, lực tay cậu mạnh như kìm vậy.
Đầu ngón tay đã xuất hiện cảm giác ứ máu rồi, cổ tay thì có vệt đỏ nhàn nhạt.
Cô suýt xoa một tiếng.
Nhưng không ngờ rằng, sức mạnh đang bắt lấy bàn tay cô gần như buông ra ngay lập tức.
Trần Chuẩn vô thức nói: "Đau rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!