Ngày sáu tháng bảy, kỳ thi đại học đến như đã định.
Thời tiết hôm đó oi bức, không thấy mặt trời đaau, mây đè rất thấp, dự báo thời tiết rằng sáng sẽ có mưa nhỏ đến vừa.
Thời đó còn chưa thịnh kiểu phụ huynh ăn mặc đẹp đẽ đến địa điểm thi cổ vũ cho con cái, Hứa Tuế kiểm tra đầy đủ đồ dùng cần thiết và giấy báo dự thi, rồi tự đi đến địa điểm thi.
Ngày đầu tiên thi hai môn khá là thuận lợi, chiều đế, cô ra khỏi địa điểm thi, đã thấy Hứa Khang đạp xe đến đón mình.
Hách Uyển Thanh đã bận rộn cả buổi chiều ở nhà, Hứa Tuế vừa đẩy cửa vào đã nghe mùi thơm quen thuộc của món canh gà hầm bong bóng cá.
Trong lúc cô tắm rửa, Hách Uyển Thanh đã xào được thêm mấy món.
Cũng vào ngay lúc này Trần Chí Viễn gọi điện thoại đến, hỏi Trần Chuẩn có đến đó không.
Hỏi kỹ mới biết, thằng nhóc này bỏ nhà đi rồi, chỉ để lại một tờ giấy, nói là đi ra ngoài cho khuây khỏa.
Lão Trần hoang mang lo lắng, đi với ai, đi đâu, đi bao lâu, ông chẳng biết gì cả, thật ra là do bình thường ít trông nom Trần Chuẩn, muốn tìm cũng không biết đi đâu tìm.
Bữa cơm này chẳng thể nào ăn tiếp được nữa, bố mẹ Hứa Tuế dặn dò cô mấy câu, rồi lật đật ra ngoài.
Hứa Tuế cứ nhìn ra cửa, một lúc sau cô mới hoàn hồn. Cô đặt đũa xuống, nhìn cả bàn toàn là đồ ăn, bỗng chẳng còn muốn ăn nữa.
Hứa Tuế đứng dậy về phòng, cô tìm đại một tập đề Anh văn ra để làm, cả một lúc mới phát hiện chẳng xem vào nỗi một từ đơn nào cả.
Bên tai thì chỉ nghe được tiếng kim đồng hồ tích tắc, càng nghe càng phiền muộn.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu, bỗng nhiên cô nghĩ đến gì đó. Thế là cô không ngồi yên được nữa, cô ra lục tung ngăng tủ ngoài phòng sách để tìm chìa khóa dự phòng nhà Trần Chuẩn, rồi thay giày ra ngoài.
Nhà Trần Chuẩn không có ai hết, không biết Trần Chí Viễn đã đi đâu để tìm cậu rồi.
Hứa Tuế lấy chìa khóa mở cửa, cô đi thẳng vào phòng Trần Chuẩn.
Đoan Ngọ chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra, nó chỉ biết quẩy đuôi đi theo sát đít cô.
Hứa Tuế bắt đầu lục tung lên, ngăn kéo, tủ xách, cặp sách,…, quả nhiên, cô tìm thấy được cái đĩa Tăng Minh tặng cậu lần trước, trên bìa nhựa có viết một dãy số điện thoại.
Cuói cùng Hứa Tuế tìm được Trần Chuẩn ở nhà ga xe lửa Thuận Thành. Cuối đường Ngũ Tứ có một tìm mì, nằm ở chỗ khuất, không có bảng hiệu, xung quanh thì dơ bẩn, người ra vào cũng tạp nham.
Trời đã tối rồi, ánh đèn xung quanh âm u, Hứa Tuế chưa từng đến chỗ này, nên vừa giơ chân là dính đầy bùn.
Tăng Minh nhìn thấy cô đầu tiên, hắn đứng dậy đi ra trước: "Ối, chị chúng ta đến nhanh thật đó."
Hứa Tuế chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, cô nhìn thẳng vào cái người ngồi trên ghế gấp. Trừ cậu ra, xung quanh còn có hai nam một nữ, đều ăn mặc theo kiểu thanh thiếu niên ngoài xã hội.
Trần Chuẩn còn chưa buông đũa, cậu nghiêng đầu, đầy ngạc nhiên. Chuyện Hứa Tuế gọi cho Tăng Minh, Tăng Minh không hề nhắc đến.
Tăng Minh vỗ vỗ đầu: "Coi cái đầu tao này, quên nói với mày, chị mình gọi điện thoại đến."
Trần Chuẩn liếc hắn, đặt đũa xuống, đi đến trước mặt Hứa Tuế, "Có chuyện gì?"
Hứa Tuế nói: "Bố cậu tìm cậu."
"Nói với bố tôi tôi đi mấy hôm rồi về."
Hứa Tuế nắm chặt áo Trần Chuẩn: "Cậu không được đi."
Bây giờ cô chỉ có một suy nghĩ, có chết cũng phải giữ cậu lại. Một khi cậu rời khỏi Thuận Thành với cái đám ô hợp này, có lẽ Trần Chuẩn sẽ không còn là Trần Chuẩn nữa.
"Bỏ ra." Cô nắm rất chặt, cậu giằng mãi không ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!