Cả mùa hè năm đó, Hứa Tuế chỉ có nửa tháng nghỉ ngơi, sau khi tự do thoải mái, cố chính thức thăng cấp lên học sinh lớp mười hai, cái mà có thể khiến con người ta lột đi cả một lớp da.
Lật cuốn lịch, chỉ còn ba ngày nữa là đến sinh nhật Trần Chuẩn, cái đồ đáng ghét đó đã mặt dày mày dạn hỏi cô hẳn mấy lần xem cô tặng quà gì.
Hứa Tuế đau cả đầu, điều kiện nhà Trần Chuẩn khá lắm, cậu chẳng thiếu gì cả, tặng đồ mà ăn được thì qua loa quá, quần áo thì chẳng có ý tưởng gì mới, tặng sách báo chắc chắn cậu không xem, biết là cậu thích giày bóng rổ, nhưng cô mua không nổi, huống hồ chú Trần đã tặng một đôi K. D sớm hẳn nửa tháng rồi, bây giờ cậu đang đặt nó trên đầu giường cung phụng như bảo bối kìa.
Hứa Tuế nghĩ mãi muốn nổ cả đầu, cô kéo bạn cùng bàn đi dạo mấy tiệm quà suốt hai buổi tối, cuối cùng cô cũng nhanh trí hơn, chọn cho Trần Chuẩn một sợi dây xích chó.
Lúc Trần Chuẩn thấy món quà này, mặt cậu đen hết đi: "Làm sao, xích lên cổ tôi rồi chị dắt tôi đi hả?"
Hứa Tuế cười đau cả bụng: "Cho Đoan Ngọ đó."
"Sinh nhật tôi, bà chị."
"Tôi biết mà." Hứa Tuế giành lại xích chó trong tay cậu, đeo cho Đoan Ngọ để thử coi vừa không: "Quá đẹp, lúc dắt chó là nhớ ngay đến tôi."
Lúc đó Trần Chuẩn nào ngờ rằng, câu nói này lại trở thành lời nguyền.
Trần Chuẩn: "Nhớ đến chị làm gì, chị hốt cứt chó giúp tôi hả?"
Hứa Tuế nói: "Nằm mơ đi."
"Bởi vậy, món quà này của chị chẳng có chút thành ý gì cả."
Độ dài của dây xích vừa đúng, Hứa Tuế rút dây lại, vuốt lưng của Đoan Ngọ: "Dây đeo cho chó thì bình thường, nhưng chữ trên đó thì không bình thường đâu nhé." Cô lật dây xích lại, dí mạnh vào mũi cậu: "Đồng không có lương tâm, nhìn đi nè, nhìn đi, tôi thêu hết cả một đêm đó."
Trần Chuẩn nghiêng đầu né, cách xa một chút cậu mới thấy rõ, trên sợi dât xích đen có thêu hai chữ "Đoan Ngọ" xiên xẹo.
Trần Chuẩn giơ tay chống người ngồi dậy, lấy sợi dây sang nhìn kỹ một lúc, "Chữ xấu đó."
"Đừng có lấy nha."
Trần Chuẩn nhỏm người giành lại, lần này Trần Chuẩn giơ cao tay né đi.
Cậu đổi thế nằm nghiêng sang, trên tay vẫn mang sợi xích: "Chỉ có hai chữ này, mà chị thêu suốt đêm?"
Bỗng nhiên Hứa Tuế không muốn tặng cậu nữa, món quà mà cô vắt não ra để chuẩn bị lại bị cậu chê bôi.
Cô giơ chân đạp lên sô pha, rồi giành lại dây xích trong tay cậu, lần đầu không giành được, cô túm áo cậu một cách dã man, rồi đạp lên chân cậu, giật món quà lại.
Trần Chuẩn "Ối" một tiếng.
Hứa Tuế nói: "Cậu chê xấu à, bà đây không thèm tặng nữa đấy."
Trần Chuẩn xoa chân, nói năng vẻ tủi thân: "Đã tặng quà cho tôi rồi, thì cũng phải để tôi vừa lòng chứ, chẳng bằng thêm mấy chữ nữa đi."
Hứa Tuế mắng: "Thêm cục cứt!"
"Thì thêm bốn chữ ở trước nữa, "Chó của Trần Chuẩn"."
Hứa Tuế thầm nói kệ tật xấu của cậu ta đi, cô xoay người ngồi im ở đầu bên kia, không biết cô nghĩ gì, bỗng nhiên nhếch mày nói: "Cậu muốn thêm chữ hả?"
"Ừa, "Chó của Trần Chuẩn" ấy."
Lần này, thế mà Hứa Tuế cười rồi đồng ý: "Được thôi."
Thế là, vào ngày sinh nhật năm mười lăm tuổi của Trần Chuẩn, cậu được tặng một sợi dây xích chó vô cùng đặc biệt, trên dây được thêu sáu chữ – "Chó của Đoan Ngọ, Trần Chuẩn."
Những tháng ngày ồn ào vui vẻ chứ lặng lẽ trôi qua như thế, ngỡ như nước chảy mây trôi chẳng thể nào bắt lấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!