Chương 22: (Vô Đề)

Thế là cả hai chính thức làm hòa, Hứa Tuế xoa thuốc giúp cậu, rồi vào phòng bếp dọn dẹp chén vỡ, sau đó mới nấu một nồi mì trứng gà cà chua mới, giải quyết cơm tối hôm đó cho cậu.

Ngày hôm sau là Tết Đoan Ngọ, mỗi nơi đều có phong tục riêng, tập tục đón Tết ở Thuận Thành là ăn bánh ú, treo lồng đèn giấy và đi đạp thanh vào buổi sáng sớm.

Từ sáng sớm Hách Uyển Thanh đã gọi hai người dậy, rồi lấy cặp lồng sắp xếp bánh ú nóng hôi hổi và trứng trà, bốn người đi ba chiếc xe đạp, đạp mấy cây số ra công viên bờ hồ để đạp thanh.

Thời đấy không khí của các ngãy lễ tết phải gọi là dày đặc, trời vừa tờ mờ sáng, là đã có rất nhiều người đi cùng về một hướng.

Hứa Khang chở Hứa Tuế, nên cô không cần nhìn đường, cứ nằm bò ra lưng bố như sắp ngủ đến nơi.

Trần Chuẩn tự đạp một chiếc, mắt mũi thì lim dim, không nhịn nỗi cơn ngáp.

Hứa Khang nhắc nhở: "Trần Chuẩn à, đừng có lảo đảo, nắm chặt tay lái vào."

Trần Chuẩn bèn lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo lên.

Hách Uyển Thanh chê mấy bố con đạp chậm, một mình bà đạp lên trước, lúc này đã chẳng thấy bóng dáng bà đâu.

Đợi đến khi họ đến công viên bờ hồ Hách Uyển Thanh đã gửi xe xong từ lâu, đang đứng lựa vòng ngũ sắc ngay sạp hàng.

Hứa Tuế chạy qua nói: "Mẹ ơi, không cần mua đâu, hôm qua con tự mua rồi."

Hách Uyển Thanh lựa mấy sợi mẫu bình thường rồi so với nhau: "Mua cho Trần Chuẩn, con lớn vậy rồi, đeo đồ của con nít làm gì."

Hứa Tuế bĩu môi.

Hách Uyển Thanh trả tiền, rồi quay lại kêu Trần Chuẩn.

Trần Chuẩn khoát tay: "Không cần đâu mà bác ơi…"

"Phải theo lễ tết, nhớ là trời mưa mới tháo xuống đó." Không cho cậu cơ hội từ chối, Hách Uyển Thanh kéo tay đeo lên cho cậu.

*Một vài vùng ở Trung Quốc sẽ có tập tục đeo vòng ngũ sắc vòng Tết Đoan Ngọ và sẽ tháo bỏ vào cơn mưa đầu tiên từ sau tết. Đối với họ dây ngũ sắc tượng trưng cho sự trường thọ, đeo vào Tết Đoan Ngọ để phòng trừ bệnh tật, và tháo bỏ vào ngày mưa để cuốn hết bệnh tật đi.

Bốn người đi vào công viên, bước xuống bậc thang, thì đã thấy rừng cây xanh tốt, giữa đó có một con đường nhỏ, được xây xung quanh hồ, lúc này đã có rất nhiều người đi tản bộ rồi.

Hách Uyển Thanh kéo cả nhà gia nhập vào nhóm người.

Trần Chuẩn chỉ cảm thấy mình ngốc chết, cậu nhìn xung quanh, toàn là các cô các dì, làm gì có bạn nam nào ở tuổi cậu đâu chứ.

Cậu kéo cổ áo Hứa Tuế, tụm lại nói: "Tìm chỗ nào ngồi chút đi, đi hết một vòng phải tầm nửa tiếng hơn đó."

"Đi đâu giờ?"

Trần Chuẩn hất cằm: "Cạnh hồ có ghế dài kìa."

Sau khi xin phép Hách Uyển Thanh, hai người cầm cặp lồng đi xuyên qua hàng cây, tìm ghế dài ở xung quanh hồ.

Lúc này trời hửng sáng hơn một chút, sương mù trên mặt hồ vẫn chưa tan hết, vẫn còn một lớp bồng bềnh như tranh vẽ.

Hứa Tuế vươn vai thật dài, cô rảnh rổi sinh nông nổi, kéo tóc đuôi ngựa bên vai qua, tìm những sợi tóc bị chẻ ngọn.

Trần Chuẩn hỏi: "Thời gian quý báu, chị không học thêm chút từ vựng à?"

Hứa Tuế chẳng thèm nhìn một cái: "Tự lo cho cậu đi."

"Tôi có gì mà cần lo chứ."

Hứa Tuế nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi liên tục: "Bài tập toán hôm qua làm xong chưa? Cậu hỏi thứ hai trong đề bài đã giải được chưa? Học thuộc "Tiểu Thạch Đàm kí" chưa? Anh văn…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!