Chương 20: (Vô Đề)

Đèn cảm ứng trên trần bật sáng, Hứa Tuế sợ giật mình.

Hà Tấn ngậm điếu thuốc, hai tay đút túi dựa vào bên cạnh cửa chống trộm, xung quanh sương khói lượng lờ, dưới chân anh ta là mấy đầu thuốc bị đạp bẹp.

"Sao anh lại đến đây?" Hứa Tuế rất bất ngờ.

Hà Tấn đứng thẳng dậy, lấy điếu thuốc xuống: "Gọi điện thoại cho em mãi mà em không nghe máy."

Hứa Tuế lấy điện thoại ra, đúng là trên đó có hiện thông báo mấy cuộc gọi nhỡ của anh: "Để trong túi, quên lấy ra xem." Cô hỏi: "Tìm em có việc gì?"

Có lẽ là Tam Hữu nghe thấy tiếng cô rồi, thế là cứ liên tục cào cửa trong nhà, cứ kêu lít nhít mấy tiếng.

Nó nhát gan quá, lúc trong người không có nhà, thì tự coi mình như chó đồ chơi, bò xuống gầm giường ngoan ngoãn trốn dưới đó.

Hà Tấn lắng nghe thật kỹ: "Tiếng gì thế?"

Hứa Tuế không trả lời, cô lấy mũi chân đá mấy đầu thuốc dưới đất, đi mở cửa.

Một cục bông đen thui lủi thẳng ra, Hà Tấn bị thuốc là làm bỏng, lùi về sau một bước theo tiềm thức.

Tam Hữu kích động hẳn lên, nó đứng thẳng lên, hai chân thay phiên cào đùi Hứa Tuế, cái đuôi nó cứ vẫy như đuôi ngựa. Sau khi được ôm lên, lại lúc lắc trái phải, nhiệt tình liếm cổ và cằm của cô.

Lần đầu tiên Hứa Tuế cảm nhận được sự hạnh phúc từ nghi thức đón tiếp này.

Hà Tấn hỏi: "Nuôi chó từ khi nào vậy?"

"Mới đây." Nụ cười bên miệng Hứa Tuế vẫn chưa tắt: "Vào nhà ngồi?"

Hà Tấn đi theo vào nhà: "Mua từ cửa hàng thú cưng à?"

"Nhận nuôi đó."

Động tác đóng cửa của Hà Tấn hơi dừng lại, nhớ lại cảnh trưa nay nhìn thấy: "Bên chỗ Trần Chuẩn?"

Hứa Tuế đặt Tam Hữu xuống, gật đầu.

Cô khom người, nhẹ nhàng lấy đôi dép lê ở nhà loại dùng một lần trong tủ dép: "Đôi trước đó em vứt rồi, mang đôi này đi."

Cô nói câu này hết sức nhẹ nhàng, cứ như đã hoàn toàn buông bỏ mối tình đã qua đó rồi, nhưng họ vừa chỉ tay cũng chỉ một tháng hơn mà thôi. Bề ngoài thì do anh chủ động chia tay, nhưng nhìn thì có vẻ cô mới là người thoải mái.

Hà Tấn không nhận đôi dép, mà bỗng bước lên một bước, ép Hứa Tuế vào giữa mình và bức tường.

Trên trần sảnh nhỏ là một ngọn đèn chân không sáng bóng, thiếu đi chút cảm giác mông lung, đủ để nhìn cô thật rõ.

Anh sáp tới muốn hôn cô.

Hứa Tuế: "Nghĩ cho kỹ."

Hà Tấn bỗng dừng lại, mở mắt nhìn cô, thế mà cô cũng chẳng né tránh, thần thái và hơi thở đều bình thường cả, chẳng chứa chút tình dục nào.

Anh nhụt chí, một lúc sau mới nói: "Anh không có tiến tới với Thẩm Ninh Vi."

"Chuyện này em đành bó tay, sợ là không giúp gì được rồi."

"Em biết anh muốn nói gì mà."

Tam Hữu cứ tưởng Hứa Tuế bị bắt nạt, chạy vòng quanh chân hai người sủa gâu gâu, hết tiến lại lùi, có lẽ trong lòng nó cũng sợ, nhưng lại vờ cắn ống quần Hà Tấn, muốn kéo anh ta ra khỏi người của chủ nó.

Hứa Tuế khoanh tay để trước ngực, trên tay vẫn còn cầm đôi dép: "Anh buông ra trước đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!