Chú chó tên là Đoan Ngọ, Trần Chuẩn dắt chú chó ra khỏi thang máy.
Chiếc xe cũ kỹ đỗ tại chỗ đậu xe của tòa nhà, bước chân cậu lớn, cậu vừa đi vừa mở cửa xe, đầu tiên là sắp xếp cho Đoan Ngọ ngồi yên ở hàng sau, rồi quay lại ghế lái, sau khi ổn định chỗ ngồi mới phát hiện nhịp tim của mình không như bình thường, cả người cứ như mới vớt từ dưới nước lên vậy, cổ áo ướt đẫm, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Mắt cậu nhìn vào kính chiếu hậu, một hồi lâu vẫn không động đậy, mãi cho đến khi cô và người đàn ông đó ngồi vào xe, rồi chầm chậm lướt qua cậu lái xe ra khỏi khu nhà.
Trần Chuẩn thu hồi ánh mặt, nhanh chóng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong vài phút ngắn ngủi này, đúng là cô ấy, thật sự gặp được cô ấy rồi, rõ ràng là cô ấy không còn độc thân, và rõ ràng là người đàn ông đó vừa hôn cô ấy trong thang máy.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của Đoan Ngọ, một lúc lâu sau Trần Chuẩn mới tỉnh táo, xoay người tháo rọ mỗm của nó xuống.
Mắt của Đoan Ngọ rất sáng, nhìn cậu bằng ánh mắt ngờ vực trong ánh đèn lập lòe sáng tối.
Trần Chuẩn cũng trừng mắt nhìn nó: "Nhận ra cô ấy rồi?"
Đương nhiên Đoan Ngọ không hiểu gì, chỉ biết thè lưỡi cho tản nhiệt. Cơ thể cường tráng của nó làm ổ ở ghế sau, không nhúc nhích không quậy quọ, cực kỳ ngoan ngoãn.
"Mày vẫy đuôi với cô ấy cái gì?" Trần Chuẩn nhỏ giọng oán trách, vò đầu Đoan Ngọ mấy cái nhè nhẹ: "Cô ấy giả chết không nhận ra mày."
Chú chó không có phản ứng.
"Ngu muội." Cậu nói khẽ.
Trần Chuẩn uống từ từ hết một chai nước, lúc này mới lái xe về trung taam bảo vệ động vật ở ngoại ô Nam Lĩnh. Trong lúc đó cậu nhận được điện thoại của Tôn Thời, hỏi xem có phải cậu về rồi lại đón Đoan Ngọ đi rồi không.
"Nhân lúc trời tối đưa nó về trung tâm." Trần Chuẩn hỏi: "Cậu đi đâu đó?"
"Ăn cơm."
Trần Chuẩn không tiếp lời, mà lại hỏi: "Người ở nhà đối diện là ai thế?"
Tôn Thời cảm thấy kỳ lạ không biết sao mà cậu lại hỏi chuyện này, đáp qua loa: "Một người đàn ông tầm hơn ba mươi, đẹp trai lắm, từ cách đối nhân xử thế thì có thể thấy là người không đơn giản." Cậu bạn quan tâm đến chuyện khác: "Chú chó được cứu trợ hôm nay thế nào?"
Trần Chuẩn mở bảng chỉ đường, để điện thoại ở ghế lại phụ rồi mở chế độ rảnh tay: "Một chú Bichon, chắc tầm hai tuổi, bệnh về da trên người rất nghiêm trọng, thêm cả việc ôm quá, dinh dưỡng không đủ."
Chiều hôm nay, có một tin nhắn được gửi đến nhóm, phát hiện có người nhìn thấy một chú chó hoang ở ngay miệng cống gần đường Quãng Cừ. Nơi đó là nơi giáp ranh giữa nông thôn và thành thị, khá là hoang vắng, độ sâu cách mặt đất gần ba mét, xung quanh được ngăn lại bằng lưới thép, nước đọng bên trong đó tản ra mùi hôi thối khó chịu, lớp bùn đất bên cạnh mọc đầy cỏ dại và đầy rác thải sinh hoạt.
Lúc Trần Chuẩn và anh Hoa làm tình nguyện viên đến nơi, chú chó đó nằm bò trên lớp xi măng trên miệng ống không dám nhúc nhích, một chú chó rất nhỏ, đã bị dơ như cái giẻ lau rồi, nhìn từ xa chẳng thể nào phân biệt được là giống gì.
Không biết chú chó này đã mắc kẹt ở miệng cống bao lâu rồi, cũng không thể nào phán đoán được trên người chú chó có bị thương hay không, trạng thái chỉ còn chút hơi tàn thế này không mấy lạc quan.
Trần Chuẩn đi một vòng quanh lưới thép, phát hiện một lỗ hỏng ở nhà tôn phía xa, cậu chuẩn bị đi vào trong từ đường này, cậu chậm chậm đến gần hơn.
Anh Hoa giơ điện thoại quay chụp cả quá trình cứu hộ, "Mang theo găng tay chống bị cắn và cái lưới đi."
"Mang theo thức ăn đóng hộp là được rồi." Tình hình thế này thì đã chẳng còn sức để tấn công nữa rồi.
Anh Hoa lục một hộp trong túi ra đưa cho cậu.
Trần Chuẩn tiện tay nhét vào túi quần sau.
Cậu tách tấm lưới sắt so le ra hai bên trước sau, ngón tay nắm lấy lưới sắt, nghiêng người lách vào. Cái hố nhấp nhô bám đầy rêu xanh, Trần Chuẩn tìm mõm đá khá bằng để đặt chân, không ngờ rằng lại bị trượt chân, suýt nữa thì trượt cả người. Cánh tay của cậu kịp thời trụ lại, nhanh nhẹn nhảy sang bên, hai chân nhảy luôn vào vũng bùn. Cỏ dại xung quanh lay động, đánh động đến đám ruồi muỗi xung quanh, mùi rác thải đang phân hủy đầy hôi thối phả thẳng vào mặt.
Trần Chuẩn nhéo nhéo mũi, lòng bàn tay trụ lấy miệng hố để bò sang kia.
Chú chó nhanh chóng phát giác có người đến gần, chú nhấc đầu lên một cách khó khăn, tứ chi nâng lên lùi về sau trốn theo bản năng, nhưng hình như chẳng còn sức nữa, cố lắm mới có thể lùi về sau hai bước đầy chậm chạp, rồi lại bò ra đất. Bộ lông dơ bẩn dính chặt gần như che mất đôi mắt của nó, nó cố hết sức hạ người rồi nhìn Trần Chuẩn hết sức phòng bị, trong đôi mắt nó ngoại trừ bất lực thì chỉ còn lại sự sợ hãi.
Đối với một chú chó hoang mà nói, vốn dĩ nó không thể nào biết được sắp tới đây sẽ là cái chết hay là sự hồi sinh, mà nó cũng chưa từng có quyền lựa chọn.
Trần Chuẩn dừng bước, ở nơi cách chú chó tầm hai mét cậu quỳ người xuống, mở hộp đồ ăn để trên mặt đất, dùng ngón tay thử thăm dò đưa ra trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!