Chú chó Collie này bị buộc vào một cái túi rách rồi vứt đi.
Trần Chuẩn túm góc túi, kéo nó ra khỏi bãi rác.
Anh Hoa và Triệu Nghệ Hàm lần lượt đến nơi.
Triệu Nghệ Hàm đã từng tham gia hai lần cứu trợ, khá là quen với lưu trình rồi, đầu tiên là lấy điện thoại quay lại môi trường xung quanh bãi rác, rồi xoay ống kính sang Collie, sau đó là chụp hình những vết thương và trạng thái của nó.
Tình trạng hiện tại của nó thảm đến nỗi không nỡ nhìn, lông nó rụng hết, cả ngưởi lở loét, trên người gần như không có chỗ da thịt nào lành lặn. Những vết thương sưng tấy mưng mủ và đóng vẩy xen lẫn nhau, hệt một tấm bản đồ bất quy tắc, mà còn có mùi hôi không chịu nổi, nói thật thì hình ảnh này khiến người ta cảm thấy buồn nôn, nhìn thêm một chút cũng có thể dẫn đến việc gây khó chịu về mặt sinh lý.
Chú Collie chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn Trần Chuẩn, trong đôi mắt nó ngập tràn sự tuyệt vọng, cho dù đang đối mặt với ý tốt từ loài người, thì trong mắt nó vẫn không có chút ánh sáng nào. Nó âm thầm quay lại cái túi vải rách, cứ như đã buông bỏ vào việc tìm cách sống, bình tĩnh chấp nhận cái chết.
Trần Chuẩn vuốt ve mũi nó vài cái, cậu quay đầu tìm, thấy Hứa Tuế đang ngồi trên bệ đá.
Hứa Tuế cũng đang nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau mấy giây.
Trần Chuẩn không đi sang đó, cậu đứng dậy hỏi thăm người báo tin trước: "Chú chó này bị người ta bỏ sao?"
Người báo tin gật đầu: "Cũng được bốn năm năm rồi, chú chó này cứ bị nhốt ở sân sau chỗ bên kia." Người đó chỉ vào một phía: "Trên cổ chú chó có mang xích, khu vực đi lại bị hạn chế, mỗi khi trời có tuyết rơi hay mưa gió đều ở ngoài đường, cho nên nó mới bị bệnh về da cả người như này. Có lẽ là thấy không có ích nữa, nên mới vứt nó đi."
"Anh quen chủ của nó à?"
Người đó lắc đầu: "Gia đình này ở ngoại thành, không thường ở đây."
"Bình thường nó ăn gì?"
"Trước khi chủ nó đi thì sẽ để sẵn một tô đồ ăn và một tô nước. Hàng xóm gần đây có cơm thừa, thì cũng sẽ cho nó ăn." Người đó hỏi: "Mấy cậu muốn tìm chủ của nó à? Tìm được thì cũng chưa chắc chịu bỏ tiền chữa bệnh cho nó."
Trần Chuẩn nói: "Không tìm."
Người báo tin nhìn xuống chỗ gầm cầu, bên đó đỗ hai ba chiếc xe, trừ chiếc của Hứa Tuế là hàng trong nước, Triệu Nghệ Hàm lái chiếc Audi, anh Hoa đi chiếc Tesla màu xanh.
Người đó hút thuốc, nói đùa: "Xem ra mấy cô cậu đều là người có tiền, chán quá nên mới làm mấy trò này nhỉ? Định làm gì? Có phải là để đăng lên mạng diễn trò không?"
"Có thể quan tâm đến tình hình điều trị sau này của nó." Đối mặt với những lời ngờ vực, Trần Chuẩn chưa bao giờ để tâm: "Cảm ơn anh đã kịp thời thông báo đến chúng tôi."
Người báo tin vẫy tay rồi đi.
Trần Chuẩn muốn qua xem Hứa Tuế thế nào, nhưng vừa đi được mấy bước đã bị Triệu Nghệ Hàm cản lại.
Cô đưa một chai nước suối cho cậu: "Rửa tay sơ cái đi đã."
"Quay xong rồi?" Trần Chuẩn nhận chai nước.
"Ừm." Cô bạn giơ tay che nắng, ngẩng đầu nhìn cậu: "Mặt cậu dơ rồi."
Trần Chuẩn nghiêng đầu, quệt mặt vào vai.
"Không phải chỗ đó, không lau đến." Triệu Nghệ Hàm mím môi cười, đầu tiên là cô chỉ chỗ, thấy cậu lau không đúng chỗ, sốt ruột quá nên thình lình cô nhón chân, lấy ngón tay lau cằm cho cậu.
Tình huống này khiến Trần Chuẩn không phản ứng kịp, cậu đơ ra mấy giây mới né tay cô ra, kéo ống tay áo lên lau cằm: "Dọn dẹp trước đã, mình qua đó nghỉ ngơi một xíu."
Trần Chuẩn xoay người, vừa hay Hứa Tuế đang nhìn sang.
Hai người đứng dưới tán cây, ánh mặt trời len qua kẽ lá, để lại những vệt bóng loang lổ.
Hình ảnh này rất đẹp, khiến hai người họ nhìn rất xứng đôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!