Ngày hôm sau, trời xanh vời vợi.
Cô mặc áo hoodie màu xám nhạt và quần jeans, đeo túi tote, đầu đội mũ mỏ vịt, so với lần đầu tiên gặp lại thì hôm nay cô ăn mặc thoải mái hơn rất nhiều.
Một dãy của con đường này là những ngôi nhà gỗ với kiến trúc độc lạ, cửa sổ màu sắc sặc sỡ, bán vài món đồ thú vị.
Hứa Tuế quay lưng về phía bên này, tay trái đưa vào cửa sổ, đang để cho chủ tiệm đeo gì đó lên cổ tay cô.
Trần Chuẩn đi qua: "Đến sớm thế à?"
Hứa Tuế quay đầu: "Cũng mới vừa đến thôi."
"Mua gì thế?"
"Vòng tay." Hứa Tuế rụt tay về, trên cổ tay cô là vòng thắt trái thơm phối hai màu lam và xám. Cô giơ tay ra hiệu với cậu, vòng tay trượt từ cổ tay xuống phần cánh tay.
Trần Chuẩn vô thức đút tay vào túi quần rồi đứng đó, cậu cũng đeo một sợi, nhưng chưa chắc cô đã nhớ.
Hứa Tuế lấy tờ một trăm đồng ra trả tiền.
Chủ tiệm không có tiền lẻ, hỏi cô có thể trả qua ví điện tử không.
Cô cúi đầu lục điện thoại trong túi.
Trần Chuẩn khom lưng, nhìn chủ tiệm qua cửa sổ: "Bao nhiêu thế?"
"Ba mươi đồng."
Trần Chuẩn móc trong túi ra mấy tờ tiền lẻ xếp lung tung, cậu lấy một tờ mười đồng và một tờ hai mươi đồng đưa cho chủ tiệm.
Hứa Tuế dừng không tìm điện thoại nữa, ngẩng đầu nhìn cậu: "Cảm ơn, chố nữa có tiền lẻ sẽ trả cho cậu."
"Không cần." Trần Chuẩn chỉ về phía trước: "Đi thôi."
Mười giờ sáng, không quá nhiều người đi mua sắm.
Tiệm bán đồ thú cưng nằm trên đường Đường Môn giao với đường Bộ Hành. Hai người đi không nhanh, giữa hai người cách nhau một cánh tay, phía sau có xe điện chở khách tham quan bóp còi, Trần Chuẩn nhích sang bên phải một bước, cánh tay chạm vào vai Hứa Tuế.
Xe điện chậm rãi chạy qua.
Trần Chuẩn cũng chẳng lùi sang chỗ cũ, cậu đi sát vào người cô.
Hứa Tuế hỏi: "Còn mặc áo thun ngắn tay à, không lạnh hả?"
"Cũng bình thường."
"Hôm qua về đến nhà trễ lắm đúng không?"
"Không trễ, còn trò chuyện với Lão Trần một hồi." Trần Chuẩn nghiêng đầu: "Chó thế nào rồi? Còn sủa nhiều không?"
"Đỡ nhiều lắm rồi, nó ngủ ngon lắm."
Chó tự biết nhận ổ, hôm qua bé hô tự vô ổ mà ngủ. Hứa Tuế tìm thêm mấy cái áo mỏng đắp lên người nó, ban đầu con lo không biết nó có hầm không, cứ cách một lúc là đi xem sao, mấy cái áo bên trên còn bình thường lắm, chỉ có khe hở ở bên có trồi ra cái mũi be bé.
Cô tắt đèn, lặng lẽ về phòng.
Ban đầu nó rầm rì rầm rì một hồi, sau đó thì cũng đi ngủ.
Trên đường Đường Môn có tổng cộng sáu bảy cửa tiệm thú cứng, Hứa Tuế thường qua chỗ này, nhưng thế mà chưa từng để ý đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!