Chương 17: (Vô Đề)

Hứa Tuế trả lời: Nó không ăn không uống, cứ rúc dưới gằm giường, tối đến mà kêu lên thì đã là nửa đêm rồi.

Không lâu sau, gọi điện thoại đến.

Tay Trần Chuẩn miết khăn tắm, câu đầu tiên cậu hỏi là: "Mua ổ cho chó chưa?"

Hứa Tuế nói: "Vẫn chưa."

"Còn thức ăn?"

"Mua một túi ở siêu thị gần nhà."

"Hiệu gì thế?"

Hứa Tuế quên mất rồi, "Cậu chờ chút."

Trần Chuẩn chống hai khuỷu tay lên đầu gối, điện thoại áp một bên má, yên lặng lắng nghe tiếng bước chân vụn vặt của cô.

Hứa Tuế giở túi thức ăn cho chó, đọc tên nhãn hiệu cho cậu nghe.

Trần Chuẩn nói: "Chất lượng bình thường, trên thị trường có rất nhiều loại thức ăn cho chó chứa độc."

"Chỉ để ứng phó cấp thiết thôi, ngày mai được nghĩ sẽ đi mua tất cả đồ dùng cần tiết." Hứa Tuế nói tiếp: "Tôi tra thử trên mạng rồi, thấy bảo tình hình hiện tại của nó có thể là do vừa đến môi trường mới, thiếu hụt cảm giác an toàn."

Trần Chuẩn không tập trung nghe cô nói, cậu đang tính trong đầu xem có nên nói ra yêu cầu tiếp theo không.

Hứa Tuế lo lắng: "Phải thế không?"

"Cũng có thể."

Trừ bố ra, lại có thêm một chuyện khiến cô lo lắng hoang mang, cô hỏi: "Có chết không thế?"

"Để tôi đi sang đó đã, xem tình hình thế nào trước." Tiếp nhận hoạt động thăm hỏi, yêu cầu mà cậu đưa ra hợp tình hợp lý.

Trước khi nói câu này, thật sự là Trần Chuẩn lo lắng cho bé hô, còn về cá nhân thì chỉ là nhất thời nảy ra thôi.

Đầu bên kia im chừng vài giây: "Bây giờ?"

Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, "Tôi lái xe qua, nhanh thôi."

Không cho Hứa Tuế cơ hội từ chối, Trần Chuẩn nhanh chóng ngắt điện thoại.

Trên người cậu đổ đầy mồ hôi, cậu nhìn khắp nơi tìm khăn tắm, cậu cúi đầu mới phát hiện không biết bị mình giẫm dưới chân, biến nó thành thảm thấm nước từ bao giờ.

Cậu vò mái tóc ngắn của mình, đứng dậy lục vali tìm quần đùi.

Không lâu sau Hứa Tuế gửi tin nhắn đến, là địa chỉ nhà cô. Thật ra không nói thì Trần Chuẩn cũng biết, trên chứng minh nhân dân của cô có điền, hôm đó cậu nhìn qua là đã nhớ.

Cậu chạy như bay, đến nhà Hứa Tuế là vừa đúng tám giờ rưỡi.

Cậu đứng dưới sảnh nhắn tin cho cô: "Tầng năm?"

Cô trả lời bằng hai chữ: "Ngước lên."

Trần Chuẩn lùi sau vài bước, hơi ngẩng đầu.

Hứa Tuế nhoài người ra từ một khung cửa sổ nào đó.

Cậu vẫy vẫy tay, sau đó bước nhanh vào trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!