Chương 16: (Vô Đề)

Tầm cuối tháng, thời tiết trở nên mát mẻ hơn.

Có một buổi tối trước khi ngủ quên không đóng cửa sổ, Hứa Tuế ngủ đến sáng sớm thì lạnh đến tỉnh cả người, hôm sau thì đau đầu sổ mũi.

Đúng lúc hôm đó lại có họp sáng, người cô cứ lờ đờ mê man, sếp nói gì cô cũng không nhớ rõ, cứ lén lút lau nước mũi. Cứ có cảm giác có người đang quan tâm chỗ bên này, vừa ngẩng đầu, thì lại gặp ngay ánh mắt Hà Tấn đang nhìn qua bên đây.

Hứa Tuế âm thầm nhìn đi chỗ khác.

Quay lại văn phòng, cô rót cho mình một ly nước.

Ngô Hân còn ở dưới hiện trường tầng dưới, trong phòng chỉ có mỗi mình Hứa Tuế, cô tắt máy lạnh, mở cửa sổ cho thoáng khí.

Thỉnh thoảng trên hành lang lại có tiếng người đi lại, qua một lúc sau, có người gõ cửa.

Hứa Tuế quay đầu, đi mở cửa, Hà Tấn chòm người đứng trước cửa.

Hai người im lặng chừng mấy giây.

Hà Tấn nhìn cô, "Cảm rồi à?"

Hứa Tuế nói: "Hơi cảm thôi."

"Sáng nay không có việc gì, có muốn về nghỉ ngơi không?", "Chuyện nhỏ thôi mà." Hứa Tuế nói: "Cảm ơn giám đốc Hà."

Hà Tấn hơi nhíu mày, trước đây thì khong có cảm giác, chia tay rồi mới phát hiện rất khó để thích ứng với thái độ lạnh lùng của Hứa Tuế.

"Gọi tên là được rồi, gọi là giám đốc Hà nghe không quen lắm." Anh dừng lại một lúc, "Ngoài quan hệ công việc ra, hi vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn."

Hứa Tuế cười cười, không trả lời anh.

Trước giờ cô chưa từng đồng tình với những câu nói quái dị như vậy, huống hồ chi cô còn là người bị cắm sừng, phải độ lượng cỡ nào mới có thể bỏ qua hết những chuyện trước đây, làm bạn với anh mà không biết ngại.

Còn về mối quan hệ công việc, không thể không chạm mặt.

Nhưng chia tay là chia tay rồi, cô không có hứng thú chơi mấy trò mập mờ.

Hà Tấn vẫn đứng đó, thấy Hứa Tuế không nói gì, anh chỉ đành tự nói tiếp: "Trong văn phòng anh có thuốc cảm, em nhớ chốc nữa đến lấy nhé."

Hứa Tuế chỉ đành "Ừ" một tiếng, Hà Tấn thì lại đợi mãi đến khi tan ca vẫn không thấy cô đâu.

Từ nhỏ Hứa Tuế đã khỏe mạnh, rất ít khi cảm.

Hách Uyển Thanh chưa bao giờ quá mức nuông chiều cô, thế nên tính cách Hứa Tuế rất độc lập, không phải kiểu yếu đuối nhõng nhẽo. Lần này cô cũng chẳng uống thuốc, tắm bằng nước nóng, ngủ một giấc cho đã, qua vài hôm đã có thể vui khỏe lên rồi.

Giang Bối cảm thán khả năng tự chữa bệnh của cô, cô bạn gọi điện thoại nói chuyện phím một hồi, hẹn nhau thời gian đi dạo phố.

Vào ngày nghỉ hôm nay, hai người hẹn gặp nhau ở trung tâm thương mại Hằng Hưng.

Trên tầng bốn vừa mở một nhà hàng lẩu, trong ba ngày đầu khai trương có thêm chương trình khuyến mãi, có cả dãy người đứng xếp hàng trước cửa. Hứa Tuế đến lấy số, nhân lúc chờ chỗ thì xuống tầng dưới mua một đôi giày chạy bộ và thêm hai bộ quần áo thể thao.

Giang Bối dựa vai cô, nhìn cô từ trong kính: "Đổi phong cách à? Muốn đi theo hướng thiếu nữ thể thao rồi à?"

"Thiếu nữ thì thôi bỏ đi, cũng cỡ bà dì rồi."

Giang Bối cười ha hả.

Cô thử một cái áo khoác ngoài tròng cổ dài tay màu xám, bên dưới phối quần đùi màu đen, nhìn từ bên hông, đùi cô vừa chắc vừa có tính đàn hồi, cẳng chân thì thon dài, chỗ xương ở mắt cá nhân nhìn xinh đẹp vô cùng.

Giang Bối nhìn mà rớt nước miếng, lén nhéo vào đùi cô một cái: "Đôi chân này! Còn chạy gì nữa mà chạy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!