Chương 15: (Vô Đề)

Lần đầu tiên trán Hứa Tuế bị thường, là năm cô học lớp mười một.

Trên đường về nhà phải đi ngang đường ray xe lửa, nhưng hai bên đường có lưới bảo vệ, muốn đi qua bắt buộc phải đảo một vòng mấy trăm mét, đi qua cầu vượt dành cho người đi bộ.

Một hôm nào đó trên đường tan học về Hứa Tuế gặp Trần Chuẩn trên cầu vượt, cậu đang ngồi trước sạp hàng để ăn hột vịt lộn, dưới mông là quả bóng rổ, vai đeo ba lô đen móp xẹp, đồ đi học vắt trên vai.

Hai cậu bạn học bên cạnh cậu thấy Hứa Tuế trước, huých huých vai Trần Chuẩn: "Chị cậu đến rồi kìa."

Hôm qua hai người vừa đánh nhau vì một quyển sách ngoại khóa.

Trần Chuẩn còn đang giận, quay đầu liếc nhìn cô một cái: "Không quen."

"Chị cậu xinh đẹp thật đấy."

Trần Chuẩn gạt tay bạn học nam ra: "Không phải chị tớ, bớt nói bậy lại."

Bạn học nam vẫy tay với Hứa Tuế, cười đùa gọi cô là chị, trò chuyện vài câu, rồi ra về trước.

Hứa Tuế lấy một chai nước có gas từ trên quầy, ngồi cạnh Trần Chuẩn: "Sao cậu lại ăn cái này nữa rồi, gớm không chứ."

Trần Chuẩn không quan tâm dến, bóc vỏ hột vịt lộn, đầu tiên là cậu hút phần nước ở trong, có thể thấy thấp thoáng trong đó cả phần đầu và đường mạch máu, hình như là còn có cả lông gà.

"Eo~" Lòng bàn tay Hứa Tuế đỡ cằm, nhếch mép nhìn: "Bao tử của cậu là cái thùng rác à."

Trần Chuẩn vẫn không quan tâm.

Có cơn gió thổi nhẹ qua, mấy sợi tóc lòa xòa bay đến khóe miệng Hứa Tuế. Cô cột tóc đuôi ngựa cao, học hành cả một ngày, tóc đã hơi lỏng lẻo rồi.

Hứa Tuế không tháo tóc để buộc lại, mà cô chia đuôi ngựa ra làm hai, nắm hai chùm rồi kéo sang hai bên, rồi cô vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai.

Ánh mặt trời rọi lên đường ray, để phản chiếu lại tia sáng màu vàng lấp lánh.

Khuôn mặt cô được bao phủ trong sắc vàng ấm áp, sáng sủa và tinh tế.

Trần Chuẩn tình cờ bắt gặp động tác của cô, vừa quay đầu lại, phần tóc ngay chỗ buộc dây chun rối bù, có một nhúm tóc mọc ngược dựng đứng cả lên, cứ hệt như cỏ dại. Trần Chuẩn cảm thấy, hình tượng như này của cô không xứng với lời khen lúc nãy của bạn học, tướng ta thế này mà để cho cô thì đúng thật là coi như lãng phí.

Cậu hơi xoay người đi, nhìn kiểu ghét bỏ lắm.

"Vẫn còn giận hả?" Hứa Tuế huých vai cậu.

Hột vịt lộn trong tay Trần Chuẩn rớt xuống bàn, cậu nhíu mày: "Chị phiền không thế?"

"Bớt ăn lại, coi chừng mất hết hoóc môn đó, dinh dưỡng không tốt." Trần Chuẩn ngồi thẳng lưng: "Lo cho thân mình đi."

Hai năm gần đây Trần Chuẩn phát triển rất nhanh, cân nặng không thay đổi, nhưng chiều cao thì lại tăng vọt một cách bất ngờ, nhìn thì có vẻ mong manh, nhưng cậu cao hơn Hứa Tuế rất nhiều. Tướng tá của cậu cũng có sự thay đổi, cảm giác mập mạp trẻ con đã dần biến mất, ngũ quan dần rõ nét hơn, mặc một mí, môi mỏ, cả cái kiểu ngầu ngầy ấy.

Trần Chuẩn giơ tay: "Trả sách cho tôi."

"Chưa đọc xong mà."

"Không được, bạn học đòi lại rồi."

Hứa Tuế cắn ống hút, nghiêng đầu qua một bên ngắm đường phố, không nghe cậu nói gì hết.

Trần Chuẩn lấy khăn giấy từ cái rổ đỏ bên hông sạp ăn, ung dung lau ngón tay: "Đừng có giả ngu, tối nay mà không trả, là tôi đi mách đấy. Bác mà biết tối nào chị cũng đọc sách ngoại khóa, chắc chắn sẽ lột da chị."

"Trừ mách lẻo ra thì cậu còn biết làm gì nữa?"

"Hết biết rồi." Trần Chuẩn ném giấy vào túi rác, vẻ đắc ý lắm: "Kiểu gì cũng có người trị được chị."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!