Chương 14: (Vô Đề)

Mãi cho đến lúc tan ca, Hứa Tuế cũng không thấy Hà Tấn đâu.

Trên đường về nhà, cô đỗ xe bên đường, xuống xe hóng gió sông một lúc.

Mây mù lượn lờ bên bờ đối diện, những sạp đồ nướng bắt đầu bày hàng.

Tay Hứa Tuế nắm lan can, cô rúc đầu vào giữa hai tay, cả một hồi lâu nhưng chẳng nặn ra được một giọt nước mắt nào. Nếu đổi lại là buổi chiều này, chỉ cần ở lại quán cà phê thêm 1 giây nữa thôi, có lẽ cô sẽ khóc lóc khiến người khác thất vọng mất.

Hứa Tuế như đã hiểu rồi, sự phẫn nộ trong lòng cô lớn hơn cả sự đau lòng.

Lúc vừa yêu Hà Tấn thì đã không đủ thuần khiết, tình cảm của người trưởng thành sẽ bị cân đong bởi lợi ích và điều kiện. Cô không có cảm giác xé ruột xé gan, chỉ là tâm trạng tuột đến chạm đáy, vô cùng lạc lõng.

Đôi khi thói quen cũng là một thứ rất đáng sợ, ít nhiều gì thì cô cũng lưu luyến cảm giác được Hà Tấn quan tâm và chăm sóc.

Hứa Tuế thầm nói thôi bỏ đi, ai mà hơn được mối tình đầu.

Không sao hết, một mình cũng tốt lắm mà.

Ông chú câu cá bên cạnh quan sát cô cả lúc lâu, hỏi một cách cẩn thận: "Cô gái, có muốn hút điếu thuốc không?"

Hứa Tuế: "…"

Ông chú móc trong túi ra một hộp thuốc: "Gặp chuyện gì khó khăn thì phải kiên cường một chút, tuyệt đối đừng nghĩ quẩn."

Không biết có phải là do mặt mũi cô buồn thương quá không, mới khiến ông chú hiểu sai như vậy.

"Chắc hút thuốc không có tác dụng đâu." Hứa Tuế chỉ bờ đối diện: "Không thì chú mời cháu ăn một bữa xiên nướng đi."

Ông chú nhìn cô một cách kinh ngạc.

Hứa Tuế cười thật tươi, "Cháu đùa thôi ạ."

Cô đi qua ngồi cạnh ông chú, yên lặng nhìn chú câu cá.

Tối hôm đó ông chú thu hoạch được kha khá, quyết nhét cho Hứa Tuế 2 con.

Thứ hai bộ phận tiêu thụ có một cuộc họp nhỏ, Hứa Tuế nhắc đến việc giở trò trong quá trình liên hệ khách hàng.

Ngô Hân không thừa nhận nhưng cũng chẳng lấp liếm, cô ta đòi Hứa Tuế đưa chứng cứ.

Đương nhiên Hứa Tuế không thể nào kéo khách hàng ra làm chứng cứ: "Đơn hàng này có thể chia một nửa cho mấy người, coi như là mua một bài học. Chuyện trước đây coi như bỏ đi, vốn chế độ liên hệ khách hàng đã có lỗ hổng, tôi kiến nghị bộ phận hành chính hoàn thiện phần thông tin khách hàng hơn, sau này nếu như phát hiện có người giở trò, tất cả doanh số tháng đó trả về cho nhóm còn lại."

Miệng Ngô Hân phô trương: "Cái gì mà gọi là có thể chia cho chúng tôi? Cô và khách hàng liên lạc với nhau kiểu gì còn chưa rõ đâu."

Hứa Tuế không tiếp lời, dựa vào lưng ghế chăm chú nhìn cô ta, trong đôi mắt trầm tĩnh ấy có thêm vài phần đe dọa.

Ngô Hân bất giác rụt vai.

Hứa Tuế: "Giở trò sao chép là chuyện mà học sinh tiểu học mới làm, quang minh chính đại một chút, đừng có học đòi người ta. Đây là lần cuối cùng, hi vọng cô để ý hơn."

Ngô Hân hừ nhẹ một tiếng, cũng chưa ngốc đến nỗi đã bắc thang cho mà còn không đi xuống: "Đề nghị của Hứa Tuế tôi tán thành, nhưng mà giám đốc Hà, sau này anh phải công bằng đấy nhé, đừng có mà thiên vị ai nha."

Hà Tấn cũng chẳng nói tiếng nào.

Hứa Tuế nói: "Xét về chuyện công, chưa từng có chuyện đó, xét về chuyện tư, tôi và cô chẳng khác gì nhau."

Câu này coi như đã vạch rõ ranh giới, Ngô Hân ngồi xem trò mắt lướt qua lướt lại giữa hai người.

Hà Tấn ngẩng đầu nhìn Hứa Tuế, hồi lâu sau, tháo nắp bút: "Mỗi người tự đưa ra một phương án trước, cụ thể một chút, rồi tìm thời gian để thảo luận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!