Chương 13: (Vô Đề)

Từ sau tối hôm đó, Hứa Tuế không đến nhà Hà Tấn nữa, buổi sáng gặp nhau ở hiện trường, hơn nữa là chỉ bàn chuyện công việc.

Một bữa trưa nào đó hai người cùng dùng cơm, thì cũng chỉ chuyện trò đôi ba câu vặt vãnh vô nghĩa.

Chiều thứ năm, Hứa Tuế gọi điện xác nhận thời gian với khách hàng họ Trương thêm một lần nữa.

Sáng sớm hôm sau đến hiện trường, cô vô tình nghe nhân viên nhóm bạn oán trách, nói rằng vốn dĩ khách hàng hẹn ký hợp đồng buổi sáng, nhưng do khách hàng lỡ hẹn, dời qua tận buổi chiều.

Hứa Tuế không để ý lắm, cô về văn phòng.

Ngô Hân cũng ở đó, đang ngồi ghế uống cà phê: "Chiều nay để Cố Tích Tích ký hợp đồng với cô đi."

"Không cần phiền vậy, mình tôi là được."

"Khách hàng và Cố Tích Tích tiếp xúc với nhau khá là nhiều, dễ tăng thêm sự tín nhiễm." Ngô Hân nhìn cô: "Huống hồ nếu như cô là chủ quản mà đi ký hợp đồng cho nhân viên, thì sẽ tránh tình trạng phóng đại mọi việc."

Hứa Tuế cười cười: "Không sao hết."

Ngô Hân đập ly lên bàn "bộp" một tiếng: "Có phải là cô làm hơi quá rồi không? Ký cái hợp đồng thôi mà, đâu cần phải căng thẳng vậy chứ, làm cứ như là ai đang giành với cô vậy."

Nói đúng rồi đó, Hứa Tuế sợ bị cô ta giành đó: "Liên quan đến doah số, cẩn thận chút thì hơn."

Mười hai giờ trưa, khách họ Trương dẫn vợ và bố mẹ đến.

Hứa Tuế giao cho Vương Tích chuẩn bị hợp đồng, dẫn họ đến khu vực trao đổi ở phía sau, tìm vị trí yên tĩnh sắp xếp chỗ ngồi.

Trên tầng tiếp khách mở nhạc nhẹ, trên mặt nền đá cẩm thạch phản chiếu rõ chùm đèn thủy tinh trền trần, rèm châu ngăn cách từng bộ sô pha, tạo nên những không gian nửa khép kín.

Vừa ngồi xuống trò chuyện được vài câu thì Cố Tích Tích đi đến.

Hứa Tuế không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện của hai bên, bầu không khí cũng không mấy gượng gạo.

Hợp đồng nằm trong tay Hứa Tuế, cô ta khá là bị động, cũng có lẽ là cảm thấy vô nghĩa, ngồi một lúc thì kiếm cớ đi chỗ khác.

Hôm nay ngoài trời ba mươi bảy độ, ngồi một lúc lâu mà khách họ Trương vẫn đang lau mồ hôi: "Vừa từ ngân hàng qua đây, nhưng phát hiện không mang theo con dấu, nên phả đi khắc gấp." Khách hàng lấy trong túi văn kiện ra từng món đồ cần thiết, động tá chậm rãi, rành mạch đâu ra đấy.

Khách hàng có mang một cặp kính gọng đen, áo sơmi trắng tinh thẳng thớm, nhìn thì khoảng chừng bố mươi năm mươi tuổi, có lẽ là một người vừa điềm đạm vừa cẩn thận. Cô vợ ngồi bên cạnh không nói nhiều, bố mẹ thì đã đầy tóc bạc, mặt mày hiền hậu.

"Hai bác và anh chị vẫn chưa dùng bữa?" Hứa Tuế hỏi.

"Chẳng kịp ăn."

Hứa Tuế cười nói: "Vậy để Vương Tranh đặt cơm trưa cho mọi người nhé, cơm phần được không?"

Khách hàng Trương lập tức từ chối: "Không cần không cần, thế thì ngại lắm."

"Đừng khách sáo, ký hợp đồng không thể hoàn tất trong thời gian ngắn đâu, cũng không thể để bụng đói được. Nếu không thì bên em quyết giúp luôn nhé, quán ăn mà bên em hay đặt ăn cũng ngon lắm."

Tục ngữ nói, của cho không bằng cách cho.

Muốn lôi kéo tình cảm, thì nhờ tất vào những chi tiết nhỏ lẻ.

Khách hàng chấp tay: "Cảm ơn, cảm ơn nhé."

Trong lúc đợi cơm, khách hàng liên tục kiểm tra hợp đồng.

Từ trước đến nay khiến nhân viên nhức đầu nhất là việc khách hàng bắt bẻ chi tiết, trên hợp đồng trừ hai trang nội dung thông tin người sở hữu được thay đổi, thì những điều khoản khác đều là có sẵn, cơ bản là không thể thay đổi.

Vương Tranh đứng sau lén kéo gấu áo Hứa Tuế, Hứa Tuế không thèm quan tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!