Hứa Tuế rất khỏe, từ nhỏ đã vậy rồi.
Nhưng mà cũng do Trần Chuẩn chịu phối hợp, dù sao hai người cũng có sự chênh lệch xa nhau, nếu muốn thoát khỏi sự khống chế thì một tay của cậu cũng chẳng khó gì.
Trần Chuẩn hơi khom lưng, bị cô kéo đi lên phía trước, đột nhiên cậu rụt gáy lại, bị ép vào tường.
Lần này Hứa Tuế giận thật rồi, cậu có thể nhận ra điều này.
Cậu duy trì tư thế này không nhúc nhích, phần vai trái dựa vào tường, cúi đầu phủi quần áo: "Làm bục hết cổ áo của tôi rồi."
"Đừng có nói nhảm vô dụng lắm." Giọng điệu Hứa Tuế gắt gỏng: "Có gì nói thẳng, đừng có vòng vo quanh co, tôi không đoán được."
Cổ áo Trần Chuẩn xộc xệch, lệch hẳn sang một bên, để lộ hẳn một nửa phần xương quai xanh.
Cậu nhún vai chỉnh lại quần áo, hỏi bằng giọng lười biếng: "Hà Tấn có biết chị dã man vậy không?"
Hứa Tuế hét lên một câu như muốn cắn người: "Liên quan khỉ gì đến cậu!"
Rõ ràng là cách rất xa, nhưng Trần Chuẩn vẫn nghiêng đầu theo bản năng.
Từ lúc gặp lại đến nay đây là lần đầu tiên Hứa Tuế để lộ cảm xúc của mình, ba tuổi thể hiện cả đời người, kiểu gì cũng có lúc không giả vờ được nữa.
Trần Chuẩn không nhịn được bật cười.
"Đừng cười nữa." Hứa Tuế lại hét lên.
Trần Chuẩn ngoan ngoãn bặm chặt môi.
Hứa Tuế thở một hơi thật sâu, rồi hỏi Trần Chuẩn một chuyện: "Mấy người làm cái trò quỷ gì vậy?"
"Không làm quỷ."
"Cậu và Lâm Hiểu Hiểu vốn không phải là một cặp."
Đã đến bước này rồi, Trần Chuẩn có giấu kiểu gì thì sợ cô cũng không tin: "Chưa từng nói chúng tôi yêu nhau."
Hứa Tuế cạn lời, đúng là cậu chưa từng chính miệng thừa nhận. Từ lần gặp mặt ở siêu thị khi đó, cô đã tự đoán mối quan hệ của hai người, họ cùng nhau đi mua đồ rồi lại cùng nhau về nhà, thêm cả những gì Trần Chuẩn nói tối hôm đó, khó tránh khỏi cô nghĩ sai.
Hứa Tuế thầm cảm thấy rối rắm: "Vậy rốt cuộc là bây giờ cậu có bạn gái không?"
"Có."
Hứa Tuế im lặng nhìn cậu chăm chú, mắt sáng như đuốc. Cặp mắt của cô ẩm ướt cứ như là sắp tan thành nước đến nơi, chẳng có mấy tính công kích, nhưng lại có năng lực khiến người ta không cách nào che giấu.
Cô cứ nhìn Trần Chuẩn đến nỗi khiến cậu phát cáu, cậu nói bằng giọng mất kiên nhẫn: "Chia tay rồi."
Lần này đợi một lúc lâu Hứa Tuế chẳng nói gì, cô cụp mắt, điều chỉnh lại tâm trạng của mình: "Tôi không quan tâm tại sao cậu lại bịa ra những chuyện dối gạt này, trong lòng cậu nghĩ thế nào cũng không liên quan đến tôi." Cô ngẩng đầu, rồi lại nhìn cậu: "Sau này chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa."
Biểu cảm trên mặt Trần Chuẩn dần trở nên cứng ngắc, cậu nhích người ra khỏi tường, nhìn cô: "Chỉ vì tôi không có bạn gái?"
Hứa Tuế lặng thinh.
Cậu lạnh lùng nói: "Vẫn sợ tôi bám lấy chị, ảnh hưởng đến cuộc sống của chị?"
"Bây giờ tôi có bạn trai rồi, cũng phải biết nghĩ đến tâm trạng của đối phương."
Trần Chuẩn nghe mà ngơ ngác, không biết cô ngốc thật hay giả vờ ngốc, cậu nhìn đi chỗ khác, tỏ vẻ chế giễu.
"Ngu ngốc." Cậu nhỏ giọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!