Chương 11: (Vô Đề)

Sân bóng rổ trong khu nhà vừa mới xây xong, dùng lưới sắt để ngăn thành một khu, sân đổ bằng nhựa, trang bị mới hết.

Các cậu chỉ chơi nửa sân, nửa còn lại cũng có một nhóm thanh niên chơi bóng rổ.

Quả bóng khi nảy do Tôn Thời ném, bóng vừa chạm đến rổ thì bay sang phía cổng, lăn ra bãi cỏ phía ngoài.

Tôn Thời cất tiếng gọi Trần Chuẩn.

Trần Chuẩn không phản ứng.

Tôn Thời chạy đến, thấy hai má Trần Chuẩn căng chặt, bất động nhìn chầm chầm về một phía.

Tôn Thời cũng nhìn qua theo hướng của Trần Chuẩn, phía sau lùm cây có một cặp nam nữ đang ôm hôn, vóc dáng người đàn ông cao vút, còn người phụ nữ thì để tóc dài mặc váy dài, hình ảnh nhìn rất là mê hoặc.

Tôn Thời thật sự sợ Trần Chuẩn độc thân đã lâu rồi nhịn nhiều quá thành bệnh tâm lý: "Nhìn lén người ta làm việc riêng tư không tốt đâu."

Trần Chuẩn cúi đầu, xoay cổ tay đập bóng.

Tôn Thời hỏi: "Cậu nghĩ gì thế?"

Ánh mắt của Trần Chuẩn đã dịu đi kha khá, cậu hất cằm: "Nhìn quen không?"

Tôn Thời cũng lén nhìn sang, lắc đầu.

"Người đàn ông nhà bên cạnh đó."

Một lúc lâu sau Tôn Thời mới dần hiểu ra: "Người còn lại thì là…" Cậu chỉ nghe mỗi Lâm Hiểu Hiểu suy đoán mối quan hệ của mấy người họ, chưa từng gặp Hứa Tuế bao giờ.

"Không phải."

Tôn Thời ngạc nhiên: "Tên kia bắt cá?"

Trần Chuẩn không nói gì, năm ngón tay giữ lấy quả bóng, cổ tay ra sức, rồi thình lình ném vào bảng biểu ngữ bên cạnh, "đùng" một tiếng đầy bất ngờ.

Hai người ở bên kia lập tức tách ra, mỗi người lùi về sau một bước, rồi lần lượt nhìn sang phía bên đây.

Trần Chuẩn xoay người rời đi.

Tôn Thời ngơ ngác, rồi sau đó mới chậm chạp trốn sau bảng biểu ngữ, lòng thầm mắng Trần Chuẩn, cũng không biết hai người kia có thấy mình không, Trần Chuẩn đã biến cậu thành tên biến thái điên cuồng.

Sau đó không chơi bao nhiêu thì cũng nghỉ rồi, ba người tìm chỗ để ăn đêm.

Tôn Thời ôm quả bóng: "Không nhắc nhở chị ấy hả?"

"Ai?"

Tôn Thời "hơ" một tiếng: "Còn ai vào đây."

Trần Chuẩn cúi đầu bước đi, có vẻ tâm trạng không được tốt: "Người đàn ông của mình mà không nhìn ra, phải dựa vào sự nhắc nhở của người khác thật thì sống phí quá."

Tôn Thời cảm thán: "Tuổi này rồi, quen ai cũng phải cẩn thận."

Trần Chuẩn: "Thiểu năng."

Tôn Thời nghĩ ngợi, chắc câu này không phải mắng cậu đâu.

Cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng rời mắt khỏi điện thoại, chạy đuổi theo họ: "Tớ và chị Hứa Tuế đã thương lượng rồi, tuần sau sẽ đến trang trại Bình Nam nướng thịt ngoài trời."

Hôm đó là Thất tịch*, họ đã hẹn trước rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!