Nói đúng ra thì, Trần Chuẩn chỉ ở nhà Hứa Khang sáu bảy năm thôi, lúc học cấp ba cậu đã dọn theo bố mình đến thành phố Nam Lĩnh. Đúng lúc Hứa Tuế cũng đến Nam Lĩnh học đại học, hai người hẹn nhau, thỉnh thoảng sẽ chọn một ngày cuối tuần về thăm nhà, trái lại thì mấy năm nay mối quan hệ của cả hai trở nên lúng túng, không còn thấy đi chung với nhau.
Chiếc giường đơn trong phòng khách đã dẹp từ lâu rồi, có khi Trần Chuẩn ngủ lại, thì sẽ ở tạm phòng Hứa Tuế một đêm.
Hiếm khi trong nhà đầy đủ bốn người, sau bữa cơm mọi người đánh mấy ván mạt chược.
Hứa Khang không thể ngồi lâu, lúc tan cuộc ông vẫn còn cảm thấy chưa chơi đã. Ông đi tắm, giữa lúc đó Trần Chuẩn có vào để chà lưng cho ông, giọng hai người trò chuyện truyền qua cánh cửa gỗ, nhưng nghe không được rõ lắm.
Hách Uyển Thanh gạt tay vịn trên sô pha, đẩy ghế qua một bên, rồi lại trải một tấm đêm và chiếu cói: "Thương thằng nhóc Trần Chuẩn chẳng phí công, bạn cùng phòng bệnh của bố con nói đúng, đúng là chẳng bằng có một đứa con trai."
Hứa Tuế đang xem điện thoại: "Bây giờ mẹ có hối hận cũng muộn rồi."
Hách Uyển Thanh lấy vỏ gối mới: "Không biết sau này Hà Tấn có được việc như vậy không."
Hứa Tuế giả vờ không nghe.
Hách Uyển Thanh quay đầu nhìn cô, "Đang hỏi con đo?"
"Sao mà lại chuyển qua chủ đề này rồi, sao mà con biết được chứ." Giống như Trần Chuẩn, có thể là Hà Tấn không làm được, nhưng cái cách lựa chọn chu đáo và không đếm xỉa đến, đương nhiên, cũng không để ngươi khác soi mói được bất kỳ lỗi nào.
Hách Uyển Thanh vẫn không nhận được đáp án mà bà mong muốn, khó tránh khỏi việc bà nôn nóng: "Con cứ mà giữ thái độ này đi nhé, chuyện của mình thì cứ rối tinh rối mù, không biết tại sao lúc trước lại sinh ra một đứa ngốc nghếch như con."
Từ nhỏ tính cách Hứa Tuế đã là kiểu dám nghĩ dám làm, chỉ có mỗi khi đối diện với mẹ là cô lại vừa kính trọng vừa sợ hãi. Cô rất ỷ lại vào mẹ mình, cho nên ở những tình huống bình thường cô sẽ không ngỗ nghịch tùy hứng, số lần cãi cọ xấu tính cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hứa Tuế đặt điện thoại xuống, cười nói: "Mẹ bớt giận đã, nhỏ tiếng một chút, bố nghe thất thì lại muốn mắng người đấy."
"Đừng có bịp bợm cho qua chuyện." Hách Uyển Thanh khuyên bảo hết lời: "Phụ nữ chúng ta không so sánh được với đám đàn ông, tuổi xuân cũng chỉ có mấy năm đấy mà thôi, không kéo dài được đâu. Con cũng đã sắp ba mươi rồi, tự con ngẫm nghĩ đi."
Có rất nhiều bà mẹ đều có nỗi lo âu như vậy, con số "ba mươi" trở thành lần ranh đáng sợ.
Hứa Tuế không bác bỏ, chỉ gật đầu.
Hách Uyển Thanh nhìn dáng vẻ hời hợt của cô thì nổi máu, ngón tay dí mạnh vào đầu cô, lười không thèm để ý đến cô nữa.
Theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bố mẹ thì giờ này đã đi nghỉ lâu rồi.
Hứa Tuế nằm trên giường lật qua lật lại mấy lần, vẫn không buồn ngủ.
Bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên sáng lên, có xe lửa chạy qua, dần dần giảm tốc theo tiếng còi, rồi dừng ở bên ngoài. Những việc mà trước đây chẳng là gì cả, rời nhà lâu rồi, thế mà lại cảm thấy ồn ào.
Hứa Tuế ngồi dậy, cô hơi khát nước, nhẹ tay nhẹ chân đi tìm nước uống.
Cô vừa mở cửa ra là đã ngửi thấy mùi mì gói.
Hứa Tuế đứng ở trước cửa, xoay đầu nhìn sang có người ở ngoài ban công.
Cậu đứng im ngoài đó, cũng nhìn sang phía cô.
Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây, Hứa Tuế nói nhỏ: "Cậu làm cái gì thế?"
Trần Chuẩn ra hiệu im lặng với cô, rồi lại ngoắc ngoắc ngón tay.
Đèn phòng khách đã tắt, chỉ dựa vào chút ánh sáng le lói từ bên ngoài chiếu vào.
Cửa sổ ở ban công để mở, ngoài đó bày một cái bàn trà tròn ngày trước dùng trong phòng khách, trong góc là những chậu cây mà Hách Uyển Thanh dốc lòng chăm sóc, phía bên kia dựng giá phơi đồ, trên đó phơi áo sơ mi và quần dài đã sắp khô rồi.
Hứa Tuế nhẹ tay nhẹ chân bước qua: "Đói nữa rồi?"
Trần Chuẩn khép cặp chân dài lại nhường đường: "Khi nảy uống rượu thôi, không ăn được gì mấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!