Chương 2: Bất tiện lắm

"Em gạt anh, anh thấy không phục hả?" Tả Phán Tình trừng mắt, nhíu mày, lửa giận bừng bừng.

"Phục, phục." Cố Học Văn gật đầu, anh có thể không phục sao?

Có được đáp án mình muốn, Tả Phán Tình cũng không giận dỗi nữa, đứng dậy

mặc quần áo: "Đáng ghét, tại anh mà lỡ mất giờ ăn sáng rồi."

"Vậy thì ra ngoài ăn." Cố Học Văn cũng bắt đầu mặc quần áo: "Dù sao hôm nay cũng là thứ bảy, em không phải đi làm mà."

"Đáng ghét." Không phải đi làm thì lại dậy trễ như thế, anh không biết xấu hổ, bản thân cô cũng không thể không biết xấu hổ.

Dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh tranh lại bản thân, bước vào phòng ăn, quả

nhiên đã trễ mất giờ ăn sáng, các trưởng bối cũng đã dùng bữa xong. Chỉ

có Cố Học Mai là vừa thức dậy, đang tiến về phía trước, nhìn thấy bọn họ tới, cô nhoẻn miệng cười.

"Học Văn, Phán Tình, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Cười có chút xấu hổ, Cố Học Mai gần đây hình như có rất

nhiều thời gian, khi mới chuyển về đây một tháng cũng khó gặp cô hai lần vậy mà bây giờ chủ nhật nào cũng thấy cô về.

"Dạo này chị có vẻ

như nhàn rỗi quá nhỉ." Cố Học Văn ngồi xuống bàn ăn, nhìn thím Trương

dọn thức ăn đã được hâm nóng lên. Tất nhiên không thể thiếu bát canh hầm đặc biệt dành riêng cho Tả Phán Tình.

"Cũng tàm tạm. Viện nghiên cứu vừa tuyển thêm hai trợ lý, giảm bớt không ít gánh nặng cho chị." Cố Học Mai cúi đầu, bưng bát cháo ở trước mặt mình lên húp một ngụm.

Giọng điệu lạnh nhạt của cô lại khiến Tả Phán Tình cảm thấy có chút gì đó là

lạ. Không biết có phải do ảo giác hay không mà mấy lần cô nhìn Cố Học

Mai đều cảm thấy ánh mắt của chị ấy dường như có vài phần mỏi mệt?

"Chị, em vẫn chưa hỏi chị, chị nghiên cứu cái gì ở viện nghiên cứu vậy?"

"Chỉ là mấy nghiên cứu vớ vẩn thôi." Cố Học Mai buông thìa cháo, nhìn vẻ mặt rất hiếu kì của Tả Phán Tình: "Chỉ là một vài thứ linh tinh thôi."

"Thứ gì vậy ạ?" Tả Phán Tình đúng là một cô nàng hay tò mò: "Không phải là

chị nghiên cứu nước hoa hay đồ trang điểm linh tinh gì đó chứ?" Với khí

chất của Học Mai, thì nghiên cứu mấy thứ đó rất phù hợp.

"Khụ khụ." Cố Học Văn đang ăn cháo, nghe thấy vậy liền ho khan vài tiếng, có vẻ như anh bị sặc.

"Sao vậy anh?" Tả Phán Tình liếc nhìn Cố Học Văn: "Em đoán đúng rồi phải không?"

"Ừ. Đúng rồi. Đúng rồi." Cố Học Văn không dám nói Cố Học Mai nghiên cứu thứ gì, súng ống với nước hoa đồ trang điểm chẳng có liên quan gì tới nhau.

"Hừ. Giả vờ." Tả Phán Tình không để ý tới Cố Học Văn, chỉ nhìn Cố Học Mai:

"Chị, chị nói một chút đi mà, chị yên tâm, em rất kín miệng, nhất định

sẽ không để lộ bí mật của chị đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!