Chương 160: Ác độc như thế

Vẻ mặt Lý Lam đầy xấu hổ, quả thật đứa bé không phải con Chu Oánh, Chu Oánh bị bệnh sao có thể có con. Hôm nay có một người chị em tốt nhờ cô ta trông thằng bé nên cô ta đưa thằng bé đi chơi một chút, không ngờ lại gặp Kiều Tâm Uyển.

Thằng bé này là trẻ sinh non, từ nhỏ cơ thể đã không được khỏe, đã năm tuổi mà nhìn chỉ giống như ba bốn tuổi. Vừa rồi cô ta cũng chỉ muốn bỏ đi thôi. Nhưng Kiều Tâm Uyển muốn hỏi thì cô mới đáp lại như thế. Nào ngờ Kiều Tâm Uyển lại nói thẳng và khó nghe như vậy.

"Cô, cô không có khả năng độ lượng như vậy, nếu thằng bé này thật sự là con của Cố Học Võ, tôi không tin cô sẽ chấp nhận nó."

"Ha ha ha ha." Kiều Tâm Uyển bật cười, cười rạng rỡ: "Tôi có nói sẽ chấp nhận nó sao? Tôi chỉ nói sẽ bắt Cố Học Võ chịu trách nhiệm. Cô tốt nhất là nên xác định rõ ràng, nếu nó thật sự là con của Cố Học Võ, anh ấy sẽ không để cho con mình lưu lạc bên ngoài. Mà hiện tại tôi là cô Cố, theo lý mà nói thằng đứa bé phải gọi tôi một tiếng mẹ. Tôi là mẹ kế, có ngược đãi thằng bé thế nào tôi cũng không dám chắc nữa."

"Cô, cô, cô, cô, cô." Lý Lam bị chọc tức: "Cô đúng là người phụ nữ ác độc, sao cô có thể ác độc như vậy?"

"Đúng vậy. Tôi luôn ác độc như vậy đấy." Kiều Tâm Uyển không phủ nhận: "Cô không biết, bây giờ Cố Học Võ yêu nhất chính là sự ác độc của tôi sao?"

Khi nói câu này, cô cười rất khoa trương, trong mắt không hề có ý che giấu. Cô tin nếu như cô làm diễn viên, nhất định sẽ vô cùng phù hợp diễn vai mẹ kế ác độc trong truyện cổ tích.

"Cố, Cố Học Võ đúng là mù rồi." Bỏ mặc người lương thiện như Chu Oánh không cần mà lại đi thích một người phụ nữ tâm địa ác độc, không hề có chút nhân tính như thế.

Cô ta lại quên, lúc này Chu Oánh đã chết, còn là tự mình bỏ đi. Bây giờ Cố Học Võ muốn ở bên ai Chu Oánh cũng không thể can thiệp, cho dù Chu Oánh còn sống cũng không thể. Mà cô ta mỗi ngày đều nhìn gương mặt của Chu Oánh nên trong tiềm thức, cô ta đã tự cho mình là Chu Oánh. Nên tất nhiên cảm thấy Cố Học Võ đã lựa chọn sai lầm.

Kiều Tâm Uyển nhăn mày, cô gái này nói cô thì thôi, còn nói Cố Học Võ, đang muốn phản bác thì bỗng nhiên có một đôi tay đặt trên lưng cô. Cố Học Võ xuất hiện ngay bên cạnh, vẻ mặt không đồng ý nhìn cô, thè lưỡi, cô định mở miệng thì anh lại quay sang nhìn Lý Lam.

"Cô Lý, tôi có bị mù hay không, cần cô tới bình luận sao?"

"Cố, Cố Học Võ?" Lý Lam giật mình, không ngờ gặp anh ở đây, hơn nữa lời nói vừa rồi, không biết anh nghe được bao nhiêu. Không đúng, sao cô ta phải ngại, rõ ràng người tâm địa ác độc là Kiều Tâm Uyển: "Cố Học Võ, anh có biết cô ta…"

"Nếu cô còn tiếp tục nói xấu vợ tôi, tôi sẽ không khách khí với cô đâu." Cố Học Võ ôm eo Kiều Tâm Uyển, trong mắt tràn đầy uy hiếp: "Còn nữa, nếu cô không muốn công ty ba cô vất vả thành lập bị hủy dưới tay cô thì tôi đề nghị cô sau này tránh xa chúng tôi một chút. Bắc Đô tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ. Đừng để tôi thấy cô, chắc là không khó chứ?"

Lý Lam cắn môi. Ôm Tiểu Bảo trong lòng mà thấy mặt nóng ran, xấu hổ vô cùng, trừng mắt nhìn hai người đang đứng bên nhau, đột nhiên hiểu ra Cố Học Võ thật sự vĩnh viễn không có khả năng yêu cô ta, cho dù cô ta có gương mặt giống Chu Oánh.

Xoay người rời đi, thứ cho tới bây giờ chưa từng có được thì cũng chẳng có cáo gọi là mất đi. Nhưng cảm giác mất mát trong lòng lại lớn đến không thể kìm nén được. Lúc xuống lầu thả Tiểu Bảo xuống đất, cô ta tháo chiếc vòng cổ của Chu Oánh vẫn đeo trên cổ xuống, ném vào thùng rác bên cạnh. Có một số việc, cô ta đã sai ngay từ đầu, hoàn toàn sai.

Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ trước mặt, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: "Sao anh lại tới đây?"

"Em nói xem?" Cố Học Võ nhận lấy túi đồ trên tay cô, nhìn vào mắt cô: "Nói ra ngoài đi dạo một chút, kết quả là đi cả nửa ngày, làm anh tìm em khắp nơi."

"Không phải anh tìm được em rồi sao?" Kiều Tâm Uyển chu chu cái miệng nhỏ nhắn, cọ cọ mặt trước ngực anh, nghĩ đến lời nói của cô vừa nãy lại lùi về phía sau một chút: "Anh, anh vừa rồi nghe được bao nhiêu?"

"Em đoán xem."

"Không biết." Nếu anh đã giỏi đi không thấy hình về không thấy bóng như vậy thì sao cô biết được anh nghĩ gì?

"Từ lúc em nói em là mẹ kế độc ác, muốn ngược đãi đứa bé." Ngón tay Cố Học Võ nhéo nhéo chóp mũi cô, ánh mắt mang theo vài phần chế nhạo.

Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, trong lòng hơi bực: "Thì sao? Anh thấy không quen?"

"Anh thật sự không quen." Cố Học Võ vậy mà lại gật đầu, Kiều Tâm Uyển bị chọc tức đưa tay đánh anh nhưng lại bị anh bắt được, vẻ mặt mang theo bất mãn: "Sao em có thể nói bắt anh chịu trách nhiệm, còn cho đứa bé về nhận tổ tông chứ?"

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Kiều Tâm Uyển, anh lại chêm thêm một câu: "Em phải nói, cho dù đứa bé này là con của Cố Học Võ, tôi cũng sẽ không cho nó vào cửa, nếu cô thật sự muốn cho nó vào cửa, mỗi ngày tôi sẽ ngược đãi nó, bắt nó trở thành người hầu trong nhà để cô thấy mà ân hận."

"Cố Học Võ." Kiều Tâm Uyển rút tay trong tay anh về: "Tên điên này, anh sẽ làm hư em mất."

"Vậy thì hư đi." Cố Học Võ không để ý chút nào, ôm eo cô đi xuống lầu: "Cưng chiều em đến vô pháp vô thiên thì kẻ nào dám tơ tưởng em nữa."

"Đi chết đi." Kiều Tâm Uyển mỉm cười, trong lòng trào dâng những bong bóng ngọt ngào. Cảm giác hạnh phúc này làm cho cô cảm thấy như đang nằm mơ.

"Anh nói thật đấy." Cố Học Võ cũng không hay nói đùa: "Lần sau nếu có cô gái nào dám mơ tưởng chồng của em, anh không ngại để em tát đối phương một cái, đánh cô ta một trận. Nếu muốn tạt axit cũng được."

"Cố Học Võ." Anh nói đủ chưa vậy? Định biến cô thành mụ phù thủy ác độc thật sao?

"Nhưng bây giờ thì không được." Cố Học Võ nhìn vào bụng cô: "Bây giờ em có cục cưng, cho nên những chuyện máu me này để anh làm là được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!