Chương 40: Quá nhiều cú sốc - 52: Chỉ Điểm

51: Quá nhiều cú sốc

a ma ?! Thiếu niên kia là người kinh ngạc nhất, hét lên.

Cái người này sao? nói cách khác chính là a nội* của hắn sao?. Nhìn mặt búng ra sữa thế kia, không không điều này không khoa học, mà vốn thế giới này khoa học nổi sao ?, đương nhiên là không rồi.

* A nội : lấy từ a trong ' a ma ' nội trong ông bà

' nội ' nha. Không biết rõ lắm cách xưng hô cổ đại, bạn nào biết thì chỉ Mộc nha.

vô lễ! Tư Duệ Bình đánh một cú vào đầu của con trai mình, nghiêm giọng quát.

Tư Duệ Đông bị đánh đau mà nhăn mặt, hắn ta xoa xoa cái đầu của mình. Ánh mắt lộ rõ vẻ uất ức, lão già này vậy mà ra tay nặng như vậy, hắn ta cảm thấy trên đầu mình nhất định có một cục u rồi a.

"thật nghiêm nghị nha" Dương Tiểu Nguyên vẫn không bỏ được tính trêu chọc người khác, miền mình thấy vui là được. Đương nhiên Tư Duệ Bình biết là bản thân bị a ma chọc ghẹo, nhưng gã cũng không làm gì được chỉ biết thở dài.

"sao a ma lại đến đây vậy ?"

Tư Duệ Bình gương mặt không khỏi vui mừng nói.

"ta không được đến à ?" y nhíu mày hỏi, làm cho Trưởng môn Thiên Kiếm lo lắng bản thân chọc giận y rồi.

Nhìn thấy gương mặt lo lắng của con trai, y phì cười nói

"ta đùa thôi, thật dễ dụ ha ha"

Tư Duệ Bình chỉ đành thở dài, a ma của gã thật sự đùa dai quá đi. Bên đây Tư Duệ Đông nhìn phụ thân mình ngày thường rất uy nghiêm, chỉ có trước mặt mẫu thân mới ra dáng cột nhà coi nốc là cao nhất.

Nhưng hắn ta rất nghi ngờ người nhìn đẹp như thiên tiên kia thật sự là a nội của mình sao? không có khả năng lắm nha. Trong trí tưởng tượng của hắn ta, thì người mở đường cho giới Tu Chân và cũng được coi như lão tổ của người Tu Tiên thì phải oai hùng, phong phái lắm a.

Còn cái người này, chỉ cần hắn ta đụng một cái liền ngã nhìn ốm yếu thế kia mà.

"uống ăn miếng bánh cái đi" Dương Tiểu Nguyên tự nhiên ngồi xuống ghế, sau đó lại thuận tay mà cắn một miếng bánh uống một miếng nước trước bao nhiêu con mắt của người nhìn à cũng không nhiều lắm.

"Tiểu Ngọc Nhi đâu rồi" Y nhìn một vòng nãy giờ cũng không thấy con dâu tốt nhà mình, trong lòng tò mò nàng đang ở đâu.

nàng ấy... Tư Duệ Bình rủ mắt buồn rầu nói không nên lời.

"mẫu thân nàng... sinh bệnh... đến cả Dược sư cũng không có cách" Tư Duệ Bình giọng nói cũng trầm xuống, bầu không khí liền căng thẳng đi.

Dương Tiểu Nguyên chính là nhìn không quen, hay nói dễ nghe là chướng mắt, liền đứng dậy nói

"dẫn a ma đến chỗ Tiểu Ngọc Nhi"

Nghe đến đây, Tư Duệ Bình mâu quang sáng lên gã quên mất a ma mình chính là thiên tài trong y học. Các đan dược bây giờ cũng là dựa trên nguyên lí của y để lại mà điều phối, cũng như có những công thức là do y ghi vào một quyển sách truyền lại cho hậu bối.

Dương Tiểu Nguyên được dẫn đi xuyên qua các dãy hành lang trong đỉnh Thiên Môn, chính là nơi tông chủ ở, đi sâu vào một viện tử trang trí đơn giản lấy cây trúc chủ đạo cùng ít cây cỏ khác trang trí cho viện.

"a ma đó sao... khụ khụ" Trịnh Châu Ngọc mặt mày nhợt nhạt, nhận thấy có người đến nàng mở mắt ra nhìn liền kinh ngạc.

đừng nói để ta xem Dương Tiểu Nguyên quan sát Trịnh Châu Ngọc một lượt, rồi bắt mạch hơi nhíu mày.

"bị ma khí xâm nhập, Tiểu Ngọc Nhi có từng giao chiến với ma vật sao?" Dương Tiểu Nguyên hỏi.

"đúng là như vậy, hơn ba tháng trước mẫu thân trên đường thì quê nhà ở Đại Hán trở về tông môn thì bị ma vật tập kích bị thương" Tư Duệ Bình nhíu mày nói.

"bị ma khí xâm nhập, dược sư cũng không ai chữa trị được" Tư Duệ Bình buồn bực nói.

"ma khí đang ăn mòn nguyên khí của con đấy" Dương Tiểu Nguyên nhìn Trịnh Châu Ngọc nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!