49: Kết thúc
Tư Duệ Kỳ Vũ cười một cái rồi hạ kiếm xuống, đưa tay ra với Hắc Long.
"ông thua rồi, nên không được tấn công nhân loại vô cớ nữa"
"nhân loại đều đáng ghét như nhau" Hắc Long thở ra một ngụm khí, trước đó hai người có giao kèo với nhau. Mặc dù rất ghét nhân loại, nhưng nó không phải người thất hứa.
Hắc Long thở những hơi nặng nhọc, nó đang suy nghĩ nhân loại này sẽ làm gì mình. Giết nó để lấy vật liệu phục vụ con người sao? dù sao bản tính của loài người vốn ích kỷ mà, hơn nữa nó lại là con rồng đầu tiên trên thế gian này.
Nếu lấy thân xác, máu thịt cùng tinh hạch của nó không biết điều chế được bao nhiêu thứ?. Trong giây phút này, Hắc Long ngước nhìn bầu trời không mấy xinh đẹp kia, nhưng có lẻ đây là lần cuối nó được nhìn thấy.
"ông nghĩ như thế nào khi kết bằng hữu với ta ?"
Tư Duệ Kỳ Vũ vẫn lạnh nhạt nói, hắn cảm thấy bản thân sống chung với Dương Tiểu Nguyên quá lâu cũng thành ra bị ảnh hưởng bởi y rồi.
Hắn cảm thấy điều mình làm thật vô bổ, nhưng bản thân biết rõ ngọn ngành lại không xuống tay được. Nói thế nào vẫn là nhân loại sai trước, quái vật vẫn có loại này loại kia, con người cũng có tốt có xấu vậy thì vì sao mà sinh vật khác không thể?.
Có thể nói Tư Duệ Kỳ Vũ là người đầu tiên có thể đánh một trận với Hắc Long và chiến thắng, đương nhiên hắn cũng bị thương không nhẹ đâu.
.... Hắc Long nhìn Tư Duệ Kỳ Vũ với ánh mắt phức tạp, tên con người này thật là....
nhân loại ngươi...
Năm 920, theo lịch của Đại Nam Quốc.
Sau gần hai tháng phu nhân tướng quân Dương Tiểu Nguyên nhận thánh chỉ trở thành tướng quân, thay tướng công mình Tư Duệ Kỳ Vũ ra trận đại thắng trở về.
Mặc dù chiến thắng này vẫn có thương vong, nhưng đánh lui được quân địch, lãnh thổ vẹn toàn, từ trận đánh này bắt Đại Hán lập nên một hiệp ước hòa bình. Vì trận này thua nên nhà Hán cũng đã đem cống phẩm sang nhận tội.
Hai tòa thành gần biên cương phía Bắc, giáp giữa lãnh thổ Đại Nam và Đại Hán được nhà Hán chuyển giao lại cho nước Nam là thành Giao Nghĩa và Giao Châu.
Sau đó không lâu Uy Vũ Đại Tướng Quân, được cho là đã chết đã toàn vẹn trở về.
Tại Kinh Thành Nước Nam, đoàn quân do Dương Tiểu Nguyên dẫn đầu chinh chiến đã trở về. Chiến sĩ đều mệt mỏi nhưng ai náy đều phấn khởi vì trận này chiến thắng, chỉ là nét mặt vẫn thoáng đượm buồn đi đủ nhưng về chẳng đủ.
Dưới cổng thành một bóng dáng cao ráo, thẳng táp đó đanh đứng chờ người nào đó. Lại gần một chút Dương Tiểu Nguyên có thể thấy được là tướng công ngốc nhà y.
Trong phút giây thấy hắn nhìn y mỉm cười, Dương Tiểu Nguyên cảm nhận được tầm mắt mình nhòe đi trong thấy. Ngay sau đó y phóng xuống khỏi ngựa, lao vào người nam nhân phía trước ôm chặt lấy hắn.
Y thầm nghĩ trong mình lúc này có lẽ thật khó coi đi, nhưng y mặc kệ không quan tâm về đều này.
Tư Duệ Kỳ Vũ cũng ôm lại y, hắn nhẹ nhàng nói
"em làm rất tốt, tất cả đều ổn rồi"
"chúng ta đi diện kiến thánh thượng" Tư Duệ Kỳ Vũ buông ra, nắm tay y nói.
Dương Tiểu Nguyên gật đầu, cũng phải đi diện kiến để báo cáo rồi a....................
Hoàng cung, chính điện.
Đôi phu thê Tư Duệ gia hành lễ bước vào điện, bên trong đầy đủ bá quan. Sau đó Dương Tiểu Nguyên nói sơ lược một chút, dù sao cũng đã được y báo cáo ở thư tất cả.
Võ Thiên Quân nét mặt không che giấu được niềm vui sướng, lần này ván cược hắn thắng!. Bá quan từng phản đối cũng không dám hó hé.
"Dương ái khanh có muốn ban thượng gì, trẫm liền theo ý ngươi" Võ Thiên Quân đặc biệt vui, phá lệ mà nói dù sao đây cũng là người nhà của hắn ta, là nhà mẹ của thê tử mình a, nên ưu ái ưu ái a.
"thần không muốn gì cả, chỉ xin thánh thượng cho phu thê chúng thần tiêu dao" Lời này là Dương Tiểu Nguyên cùng Tư Duệ Kỳ Vũ trước khi đến đây đã trao đổi và đưa ra thống nhất với nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!