Chương 9: (Vô Đề)

Vào ngày triển lãm, vé đã sớm được bán hết.

Khi đến nơi, tôi nhìn thấy Mạnh Văn Thanh bị các tình nguyện viên giữ trật tự chặn lại ngoài cửa. Một cậu ấm như anh ta chưa bao giờ chịu ấm ức như vậy, tức đến bật cười, vung vẩy tấm vé trong tay, hỏi:

"Tôi có vé, dựa vào đâu mà không cho tôi vào?"

Tình nguyện viên nghiêm túc trả lời:

"Chúng tôi không thể để người có khả năng gây tổn hại đến tác phẩm vào triển lãm. Ai biết anh có nổi giận mà phá hoại tác phẩm của cô Trần hay không?"

Mạnh Văn Thanh đang đeo kính râm.

Nghe nói mắt anh ta bầm tím một vòng, là do bị người qua đường đánh.

Anh ta cười lạnh một tiếng:

"Trần Mạn Sanh, cô ta cũng xứng sao?"

Tôi vốn định coi như không thấy mà đi lướt qua anh ta, nhưng lại nghe thấy câu nói đó.

Một thái độ khinh miệt mà tôi chẳng lạ gì.

Đặc biệt là trong bữa tiệc chúc mừng tại biệt thự của Thẩm Thời Thần hôm ấy, anh ta cũng từng dùng giọng điệu này để nói một câu:

"Nếu Mạn Mạn biết cậu mang tình cảm dành cho cô ấy, tuỳ tiện gửi gắm vào một đứa con gái tàn tật, cô ấy sẽ đau lòng lắm."

Một đứa con gái tàn tật.

Anh ta đã gọi tôi như thế.

Tôi xoay người lại, bước nhanh đến trước mặt anh ta, giơ tay tát mạnh một cái.

Mạnh Văn Thanh bị tôi đánh đến sững sờ, sắc mặt lập tức trầm xuống, u ám đến đáng sợ.

Tôi chỉ đứng trước anh ta, bình tĩnh nói:

"Anh có biết vì sao Thành Mạn Mạn tự sát không? Không chỉ vì sự nghiệp thi đấu của cô ấy đã chấm dứt, mà còn vì sự kỳ thị vô hình, tồn tại khắp mọi nơi."

"Những người như anh, chưa bao giờ thực sự tôn trọng chúng tôi."

"Cái c.h.ế. t của cô ấy, xét cho cùng, anh cũng góp một phần."

Mạnh Văn Thanh mặt tái nhợt, ngón tay cũng run rẩy.

Chỉ đến lúc này, anh ta mới nhận ra tội lỗi của mình.

Những kẻ như anh ta mới chính là kẻ thủ ác.

Cảm giác tội lỗi và hối hận muộn màng khiến Mạnh Văn Thanh gần như không thở nổi.

Tôi đã quay lưng rời đi, nhưng anh ta vẫn đứng yên tại chỗ.

Bất chợt, anh ta gọi tên tôi, giọng khàn đặc:

Xin lỗi.

"Nếu Mạn Mạn có thể gặp được cô sớm hơn, thay vì một thằng ngu như tôi, thì tốt biết bao."

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!