Chương 6: Quỷ May Mắn Chết Tiệt (1)

Vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá vội vàng, Bạch Duy chưa kịp kiểm tra kỹ hơi thở và mạch đập của Lư Sâm. Có lẽ lúc đó đối phương chỉ bị choáng ngất, tim tạm thời ngừng đập. Nhưng thế thì cũng khó giải thích tại sao phản ứng đầu tiên của cậu lại là bỏ lại người chồng đang hôn mê, chạy vội ra sau vườn để hủy bỏ một thứ gì đó.

Nếu để Lư Sâm phát hiện ra "phân bón hoa" kia thì…

Vừa nãy Bạch Duy còn cảm thấy mình có thể ung dung làm một kẻ ngoài vòng pháp luật, giờ đây cậu lại sợ chết khiếp.

Khi quay người lại cậu đã trưng ra vẻ mặt sắp khóc đến nơi, lao vào lòng Lư Sâm.

"Chồng ơi!" Cậu bật khóc, "Em tưởng anh chết rồi!"

"Em định chạy ra ngoài tìm bác sĩ sống ở con phố sau nhà, nhưng em quên mất là sân sau không có cửa..." Bạch Duy vừa nức nở vừa nói, "Xin lỗi anh, em không cố ý đâu. Lúc em thấy anh nằm đó không thở, em tưởng anh sắp chết thật rồi..."

Cậu càng khóc càng như bị nghẹn lại, âm thanh nấc lên liên tục. Lư Sâm thấy cậu khóc đến mức này thì cũng cuống cuồng vỗ về, an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, anh nào có dễ chết như thế được."

Đúng vậy, anh đúng là rất khó chết. Trong lòng Bạch Duy trợn trắng mắt, nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục khóc: "Nhưng mà ngay cả mạch đập của anh em cũng không sờ thấy mà..."

"Cái này… từ nhỏ anh đã có bệnh này rồi. Chỉ cần bị k*ch th*ch mạnh, tim và nhịp thở sẽ tạm thời ngừng lại." Lư Sâm vừa ôm lấy Bạch Duy vừa gãi mũi, "Sau này đừng dễ sợ hãi như vậy nữa, em sẽ quen thôi."

"Ồ…" Bạch Duy hít hít mũi.

Nhìn Bạch Duy nước mắt giàn giụa trong lòng mình, Lư Sâm cúi đầu thân mật chạm vào mũi cậu: "Hơn nữa, sao anh có thể chết dễ dàng như thế được chứ? Anh muốn ở bên em cả đời này. Em còn nhớ không? Chỉ có cái chết mới chia lìa được chúng ta."

Trời đất ơi, xác chết biết nói.

"Vâng." Bạch Duy vùi mặt vào ngực Lư Sâm, cố tình nghiêng người đổi góc để Lư Sâm không nhìn thấy túi "phân bón hoa" đáng nghi kia. "Chỉ có cái chết mới chia lìa được chúng ta."

Lư Sâm cũng ôm chặt lấy Bạch Duy, cố ý để ánh mắt mình tránh xa hướng hầm ngầm. Thấy Bạch Duy phối hợp như vậy, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là Bạch Duy chưa nhìn thấy thứ trong hầm ngầm kia.

Nếu để Bạch Duy phát hiện ra... Có lẽ hắn sẽ phải dùng năng lực của mình khiến Bạch Duy quên hết mọi thứ.

Ngày trước hắn nhất định sẽ làm thế, vì đối với hắn, chỉ cần Bạch Duy luôn ở bên mình là đủ. Một Bạch Duy bị mất trí nhớ, xinh đẹp như một món đồ sưu tầm cũng chẳng có vấn đề gì cả. Hắn sẽ chăm sóc Bạch Duy cả đời giống như cách hắn trân quý những bức tranh quý giá. Hắn sẽ giữ Bạch Duy luôn trong trạng thái hiện tại.

Nhưng sau chuyện đêm qua... hắn nhận ra dường như mình không muốn làm thế nữa.

Hắn không muốn Bạch Duy quên đi ký ức.

Sau khi đưa Bạch Duy trở lại phòng khách, hắn bất ngờ gặp bà kế toán nhà hàng xóm ghé qua thăm. Bà ta tràn đầy sinh lực, ánh mắt đảo qua đảo lại không ngừng.

Vừa nhìn thấy bà kế toán, da đầu của Bạch Duy đã tê rần, cảm giác như đầu sắp nổ tung.

Nếu phải bầu chọn người hàng xóm đáng ghét nhất trên con phố này, chắc chắn bà kế toán sẽ đứng đầu. Bà ta thuộc lòng tất cả mọi chuyện tầm phào của từng nhà, còn có niềm đam mê mãnh liệt với việc kiểm soát mọi sự thay đổi dù là nhỏ nhất trên phố.

Ngày đầu tiên chuyển đến thị trấn Tuyết Sơn, bà ta đã không ngại ngần hỏi han đủ điều về tên tuổi, nghề nghiệp của hai người, lý do họ chuyển đến đây, vì sao không ở lại thành phố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thông qua những hộp đồ ăn ngoài bị vứt bỏ, bà còn phát hiện ra quan hệ vợ chồng của hai người không hòa thuận, hiếm khi đi ra ngoài cùng nhau.

Lần nào gặp Bạch Duy, bà cũng hỏi cậu đi đâu, khi nào về, tại sao không đi cùng Lư Sâm... Đôi lúc Bạch Duy cảm thấy bà ta chẳng khác nào một thám tử đáng sợ.

Nhưng thực ra bà kế toán còn đáng sợ hơn cả thám tử, ít ra thì thám tử sẽ không lớn giọng kể lể chuyện nhà người khác khắp nơi như bà ta. Bạch Duy từng nghi ngờ rằng chính bà là người tiết lộ chuyện quan hệ không tốt của cậu và Lư Sâm cho thám tử của thị trấn, và đến giờ cậu vẫn tin như vậy.

Điều này khiến cậu khổ sở vô cùng, hầu như không ra ngoài nữa, cũng không làm quen với bất kỳ ai ở Tuyết Sơn.

"Chào buổi sáng, Bạch Duy!" Bà ta hớn hở lên tiếng, trông chẳng khác nào một con chim chích chòe vui nhộn, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí ảm đạm trong nhà. "Tôi thấy Lư Sâm mua đồ ăn cho cậu ở chợ sáng đó. Cuộc sống phải thế này chứ, chăm sóc lẫn nhau, đi ngủ sớm dậy sớm, rất tốt! Cả ngày cứ ru rú trong nhà thì đừng để cả người cũng khó chịu luôn nhé... Ấy, sao mắt cậu lại đỏ cả lên thế kia?

Vừa khóc đấy à?"

Cả người Bạch Duy chấn động, cậu biết nếu không ngăn cái miệng của bà ta lại thì những lời đồn kỳ quặc sẽ lan khắp thị trấn Tuyết Sơn. Đang lúc cậu cố nghĩ ra cái cớ nào đó, Lư Sâm đã nhanh nhảu nói:

"Vừa rồi A Duy ra sau vườn chăm cây, gặp phải một con xén tóc to lắm, còn có cả lũ nhện đỏ nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!