Chương 5: Chắc Chắn Thứ Kia Vỡ Rồi

Bạch Duy cầm chặt ổ bánh, nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Cuối cùng, cậu giơ bánh mì lên, nở một nụ cười ngọt ngào với Lư Sâm:

"Chồng ơi, anh ăn trước đi."

"Vợ yêu, em ăn trước đi, rồi anh ăn."

Chẳng lẽ nụ cười ban nãy của mình chưa đủ ngọt ngào, chưa đủ đáng thương?

Bạch Duy đổi chiến thuật tấn công, cậu bày ra vẻ mặt đáng thương nhất trong đời mình, nhìn Lư Sâm: "Chồng à, sao anh cứ bắt em ăn trước thế?"

Nói xong, cả người cậu nổi da gà — chủ yếu là thấy ghê tởm chính mình.

Câu trả lời của Lư Sâm còn dứt khoát hơn, suýt nữa làm Bạch Duy ngất đi: "Vợ yêu, anh muốn ăn phần em ăn thừa cơ."

Bạch Duy cảm thấy bản thân gần như sắp bất tỉnh tại chỗ.

Cậu quan sát Lư Sâm, cố gắng xác định xem đối phương đang diễn trò hay thật lòng. Dù thế nào thì cậu cũng chắc chắn một điều, lúc này Lư Sâm không có ý gì tốt. Nhưng nếu Lư Sâm định đầu độc cậu mà lại bị chính chất độc của mình hại chết, thì biết đâu đây lại là kết cục tốt hơn.

Suy nghĩ trong lòng xoay chuyển, Bạch Duy đặt bánh xuống đĩa, sau đó kéo ghế của mình lại sát bên Lư Sâm.

Lư Sâm nhìn cậu đầy nghi hoặc.

Đây cũng là một phần của cuộc sống con người sao? Hắn nghĩ.

Bạch Duy hạ quyết tâm, cậu ngồi xuống bên cạnh Lư Sâm lấy khăn ăn lau sạch tay. Rồi cậu ngẩng đầu, vươn tay ôm lấy đầu Lư Sâm, ghé môi mình lên.

Đây là một nụ hôn mang theo hương vị sữa và bánh mì… đến từ Bạch Duy. Lư Sâm từ từ mở to mắt.

Đây là lần đầu tiên Lư Sâm được nếm môi của Bạch Duy, trước đây hai người cũng từng môi chạm môi nhưng chỉ là những cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, thường vì mục đích đóng vai "hôn phu" hay "chồng" của Bạch Duy. Lư Sâm chưa từng biết rằng môi của Bạch Duy lại mềm mại đến thế, như thạch hoa quả, không cần son cũng hồng hào trơn bóng, uống sữa xong thì càng bóng bẩy.

Hắn thử khẽ cắn một cái, quả nhiên mềm mại, lại mang theo hương thơm đặc trưng của Bạch Duy. Hắn chợt nảy ra suy nghĩ, không biết lưỡi và răng của Bạch Duy có mềm mại như vậy không. Hắn rất muốn thử.

Người này đúng là được đằng chân lân đằng đầu, trước khi Lư Sâm kịp đi sâu hơn, Bạch Duy đã vung tay gạt đi bàn tay đang định ôm lấy gáy cậu của hắn.

Cả người cậu đã hoàn toàn chìm trong hơi thở của Lư Sâm, không muốn sa vào thêm nữa. Hơi thở nặng nề đầy xâm lược vừa bùng lên từ người Lư Sâm càng khiến Bạch Duy cảm thấy không ổn chút nào.

Mục đích đã đạt được, Lư Sâm đã mở miệng.

Bạch Duy thoát thân ra nhanh như chớp, nhét bánh mì trên đĩa vào miệng Lư Sâm.

Một tay cậu đập lên má Lư Sâm, tay còn lại nhanh hơn, bịt miệng hắn lại, ép hắn phải nuốt trọn chiếc bánh.

Không hiểu sao tâm trạng của Bạch Duy trở nên vô cùng vui vẻ, lần này nụ cười trên môi cậu thậm chí không hề giả tạo:

"Chồng ơi, em đã nói là để anh ăn trước mà."

Có lẽ vì cảm giác chiến thắng, hai tiếng "chồng ơi" thốt ra đầy cam tâm tình nguyện.

Người đàn ông tuấn tú bị cậu bóp mặt đến méo mó, nhưng đôi mắt vẫn không chớp, nhìn thẳng vào cậu. Bạch Duy không buông tay, lạnh lùng chờ hắn ăn hết chiếc bánh.

Vẻ cao ngạo và dè dặt lại quay trở về trên gương mặt của Bạch Duy. Cho dù có phản ứng thái quá, cậu vẫn có thể viện cớ nói rằng đó chỉ là một trò đùa. Bạch Duy nói:

"Lư Sâm, những thứ anh bảo em ăn, tốt nhất anh nên tự mình ăn hết đi."

Cậu không nhận ra vẻ mặt này của mình có thể khơi gợi khát khao chinh phục của người khác đến thế nào.

Cảm giác Lư Sâm đã nuốt xong bánh, Bạch Duy thả tay ra. Đột nhiên cậu nhận ra mình đã đặt tay trực tiếp lên miệng của Lư Sâm—một hành động mà với sự sạch sẽ cố chấp của cậu, cậu tuyệt đối không bao giờ làm. Khi định rút tay lại, lòng bàn tay cậu lại bị thứ gì đó mát lạnh l**m qua.

Rồi còn bị cắn một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!