Chương 49: Mèo ngoan chó cũng ngoan

Bên cạnh có ai không vậy?

Bạch Duy nghe thấy tiếng kéo bao tải nặng nề vang lên, giống như có ai đó đang cố giấu một túi đầy xác chết vào trong tủ. Nhưng động tác của người đó vừa cố sức vừa chậm chạp, không giống như sức của người bình thường có thể làm được.

"Những chuyện xảy ra ở ngôi trường này vốn dĩ không liên quan đến mình."

Ban đầu Bạch Duy định làm ngơ trước điều bất thường này — thế nhưng cậu lại nhớ ra, bên cạnh chính là phòng vẽ của Long Hạ.

Cậu nhìn thấy có học sinh đang chơi bóng chuyền ở sân chơi phía xa. Bạch Duy cũng đi tới sân thể dục, tiện tay nhặt một quả bóng chuyền, ném thật mạnh vào cửa sổ phòng vẽ của nhà họ Long từ góc khuất — cứ như thể là một trong mấy học sinh kia vô tình gây ra vậy.

"Rầm!" một tiếng, kính cửa sổ vỡ tan.

Bạch Duy đứng trong bóng tối chờ một lúc lâu, sau khi lũ học sinh thò đầu nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ bị vỡ, cuối cùng cái đầu của Long Hạ cũng xuất hiện qua lớp kính vỡ. Cậu ta cảnh giác nhìn ra ngoài.

Bạch Duy không cần nhìn nét mặt của cậu ta cũng biết, bên trong chắc chắn có chuyện mờ ám.

Nếu không, Long Hạ đã phải ló đầu ra ngoài cửa sổ để tìm đứa học sinh làm vỡ kính ngay lập tức rồi. Rõ ràng là vì chột dạ nên cậu ta mới đợi lâu đến thế rồi mới ló đầu ra.

Đúng lúc đó  Bạch Duy ôm sách đi ngang qua, đứng chắn giữa đám học sinh và cửa sổ phòng vẽ. Cậu quay lại, cau mày hỏi đám học sinh: "Là ai trong số các em ném bóng vậy?"

Một đám học sinh đang tâng bóng nhìn nhau, vài người còn lắc đầu nguầy nguậy.

Bạch Duy nói: "Cửa kính lớp học bị các em làm vỡ rồi, các em có biết chuyện này nguy hiểm thế nào không?"

Giữa bầu không khí căng thẳng và áy náy của các học sinh, Bạch Duy liếc nhìn vào bên trong phòng vẽ. Căn phòng tối om, cơ thể của Long Hạ che kín mọi khe hở có thể nhìn vào được.

Sự lúng túng và che giấu này khiến Bạch Duy thấy có chút khoái chí. Sau đó, cậu thản nhiên quay sang vài học sinh nói:"Thôi được rồi, giải tán đi. Lần sau chú ý an toàn một chút."

"Cảm ơn thầy Bạch!"

"Thầy Bạch không mắng tụi em, thầy tốt ghê!"

Hơn chục học sinh như được đại xá, nhanh chóng bỏ chạy. Một vài đứa chỉ chạy ra xa một chút rồi lại ôm bóng nhìn trộm khuôn mặt của Bạch Duy. Bị ánh mắt cảm kích của các học sinh nhìn chằm chằm, Bạch Duy không cảm thấy chút áy náy nào.

Cậu không đợi Long Hạ mở lời, quay người đi vào tòa nhà mỹ thuật, sau đó đến trước cửa phòng vẽ của nhà họ Long và gõ nhẹ.

Cửa chỉ mở hé ra một khe, Long Hạ cảnh giác nhìn Bạch Duy: "Anh có chuyện gì?"

Dáng vẻ căng thẳng lúc này của cậu ta, hoàn toàn trái ngược với vẻ dè dặt gọi "anh Bạch Duy" hôm qua.

"Kính vỡ rồi, tôi đến giúp cậu dọn dẹp." Bạch Duy nói, "Chân cậu bất tiện mà, hơn nữa quả bóng vẫn còn ở trong phòng vẽ."

Cậu liếc vào trong qua khe cửa: "Có làm vỡ thứ gì không?"

Thoáng qua, ngoài giá vẽ ra thì trong phòng còn có một chiếc tủ đông.

"Tôi tự xử lý được! Không cần anh bận tâm!" Giọng Long Hạ đột nhiên cao vút lên.

Giọng cậu ta run rẩy, Bạch Duy thăm dò quá hoá dở. Vì vậy cậu nói: "Được. Chuyện cửa sổ, cậu nhớ gọi điện thoại cho nhân viên trường."

"Rầm" một tiếng, Long Hạ đóng sầm cửa, chặn Bạch Duy và ánh mắt âm u của cậu lại phía sau cánh cửa khép kín. Nhưng ngay lúc đó, có một mùi vị từ trong phòng lan ra.

Mùi máu tanh, Bạch Duy nghĩ.

Cậu trở lại văn phòng tiện thể gọi cho nhân viên vệ sinh của trường. Chỉ nửa tiếng sau, cậu đã nghe thấy giọng Long Hạ ở ngoài cửa đuổi nhân viên đi.

Giờ đây ngoài Bạch Duy ra, còn có một nhóm học sinh biết rằng dạo này Long Hạ thường ở một mình trong phòng vẽ.

Và ngoài Bạch Duy ra, còn có hai nhân viên vệ sinh biết rằng Long Hạ không cho ai bước vào phòng vẽ của mình — mà mức độ này, không thể chỉ dùng lý do "tôn trọng quyền riêng tư" để biện giải nữa. Kính cửa sổ vỡ, một người tàn tật lại không cho ai vào giúp dọn dẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!