Chương 48: Mèo Tốt, Chó Xấu

Giống như một đóa pháo hoa nổ tung trong sâu thẳm lồng ngực.

Lư Sâm cúi đầu, cơ thể mạnh mẽ của hắn khom lại, những đường gân xanh trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn. Đôi tay hắn to lớn và tràn đầy sức mạnh hơn hẳn Bạch Duy, lại đang nhẹ nhàng nâng cổ tay thon dài của Bạch Duy—hắn mạnh mẽ đến vậy, trong khi đầu ngón tay hồng nhạt của Bạch Duy lại mong manh đến mức dường như chỉ một đường gân nổi lên trên tay hắn cũng to bằng ngón tay của Bạch Duy.

Nhưng trước mặt Bạch Duy, hắn lại thuần phục và trung thành đến vậy.

Hắn cúi đầu, l**m nhẹ lên đầu ngón tay của Bạch Duy.

Đầu ngón tay bị bao phủ bởi chiếc lưỡi ướt mềm, nhưng không giống của một con chó con mà giống như của một loài dã thú mạnh mẽ, với những chiếc gai nhỏ mọc ngược trên lưỡi. Hắn chỉ đang tỏ ra là một con chó lớn trước mặt Bạch Duy. Đôi mắt xanh thẳm của Lư Sâm tập trung nhìn Bạch Duy, trong con ngươi chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của cậu.

Giống như chỉ cần Bạch Duy ra lệnh, hắn sẽ lao ra cắn người, xé nát tất cả nhân loại khiến Bạch Duy chán ghét.

Ngay cả khi Bạch Duy đã giấu sẵn chất độc có thể g**t ch*t hắn trong vòng cổ.

Khoảnh khắc ấy, Bạch Duy cảm thấy tim mình bừng nở như hoa.

"Hắn sẽ là con chó săn của ta, cho đến khi ta giết hắn." Bạch Duy nghĩ.

Con chó săn bắt đầu l**m lên cánh tay cậu, Bạch Duy đưa tay thử xoa nhẹ lên đầu của Lư Sâm, sau đó là phần sau gáy. Ban đầu ngón tay cậu có chút căng thẳng, sợ rằng sẽ chạm phải thứ gì đó trơn nhẫy, lạnh lẽo giống như sinh vật biển mà cậu từng thấy bên gối, thứ mà làm cậu kinh hãi.

Nhưng tóc của Lư Sâm lại mềm mại bồng bềnh, còn sạch sẽ thơm mùi dầu gội mà Bạch Duy mua về. Cổ hắn cũng ấm áp, mạch đập nhè nhẹ dưới da, có thể chạm vào xương sống của hắn. Vì vậy mà Bạch Duy khẽ vỗ về hắn, như một người chủ đang xoa dịu con chó sói lớn của mình.

Lư Sâm ngước mũi lên nhìn cậu. Đường nét sống mũi của hắn vô cùng hoàn hảo, có lẽ vì vừa mới cọ vào tay của Bạch Duy nên đầu mũi hắn hơi ướt.

Cũng khá ngoan đấy, Bạch Duy bị mê hoặc bởi điều này, thậm chí cảm thấy hắn chẳng có chút tính công kích nào.

Trên thế giới này—trong thế giới mà Bạch Duy cô độc trưởng thành, trong thế giới lạnh lẽo đầy quy tắc và lễ nghi gò bó, lần đầu tiên cậu có được một thứ thuộc về mình. Không phải một vị hôn phu được gia tộc lựa chọn vì lợi ích, không phải một đối tác kinh doanh có thể phản bội bất cứ lúc nào, mà là chó dữ thuộc về cậu, một con chó dữ biết sủa, biết lao ra cắn người.

Hắn sẽ dùng răng xé nát mọi công kích từ bên ngoài, sẽ dùng vuốt xé tan tất cả những kẻ cậu muốn phá hủy.

Con chó dữ này từng khiến cậu cảm thấy nguy hiểm, không thể đoán trước. Nhưng nếu hắn là mối đe dọa với cậu thì với người ngoài, hắn còn là một nỗi kinh hoàng gấp bội.

Khoảnh khắc đó, Bạch Duy thậm chí còn cảm thấy vui mừng.

Cậu là người duy nhất trong trấn Tuyết Sơn kết hôn với Lư Sâm. Chỉ có cậu và Lư Sâm mới là một thể lợi ích gắn kết. Lư Sâm sẽ tấn công những kẻ bên ngoài theo sự khống chế của cậu chứ không phải công kích lại cậu. Điều này làm cậu phấn khích vô cùng.

Tại sao trước kia cậu không nghĩ tới chuyện này chứ!

Vì tâm trạng tốt, Bạch Duy phá lệ chấp nhận sự thân cận của Lư Sâm. Cậu nắm lấy sau gáy hắn, để hắn đỡ lấy eo mình, giúp cậu ngồi trên đùi hắn. Bạch Duy chủ động điều chỉnh tư thế để ngồi thoải mái hơn, tránh đè lên chân bị thương của Lư Sâm.

Có lẽ đây mới là đêm xuân của những người trưởng thành không phải sao? Không phải những âm mưu lừa gạt, những kế hoạch giết chóc, những suy nghĩ về máu và cái chết, về giết chồng khiến cậu vui vẻ, mà là chút niềm vui do dopamine mang lại từ một hoạt động sinh lý hợp pháp.

Bạch Duy nhìn hình bóng phản chiếu của mình trên tấm kính cửa sổ trong đêm xuân ẩm ướt, chợt hiểu ra ý nghĩa của việc tận hưởng "lạc thú trước mắt."

Dù sao thì trời vẫn chưa sáng, còn lâu mới đến ngày cậu thực sự g**t ch*t Lư Sâm…

Bạch Duy vui vẻ nhắm mắt lại, cậu tựa vào Lư Sâm, không gọi hắn là "chồng yêu".

Mà chỉ thì thầm:

"Chó ngoan." Đôi môi đỏ mọng của cậu khẽ mở, giọng nói nhẹ nhàng, "Chúng ta kết thúc trong vòng một giờ được không? Mai còn phải tới trường học."

…Nhưng chẳng mấy chốc Bạch Duy phát hiện mình đã sai.

Sai lầm nghiêm trọng, hoàn toàn sai lầm.

Thứ nhất, dù Lư Sâm thực sự nghe lời cậu và giảm nhẹ sức lực, nhưng hắn không kết thúc trong vòng một giờ.

Thứ hai, cậu hoàn toàn không ngờ rằng ngoài việc l**m ngón tay và mắt cá chân của mình, Lư Sâm còn l**m… rất nhiều chỗ khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!