Chương 47: Chó

"Em lại phát điên rồi đúng không? Trước đây em giết còn chưa đủ nhiều à?"

"Rõ ràng anh đã nói rồi. Anh nói rằng anh sẽ trở thành đôi chân của em!" Long Hạ dùng tay đập mạnh lên chiếc xe lăn: "Anh lừa em! Anh cũng giống như tất cả bọn họ, đều đang lừa em!"

"Em hận anh ta!" Cậu đột nhiên hét lớn: "Anh ta khinh thường em, hại em... thế nhưng anh ta lại chẳng nhớ gì cả!"

Nhìn thấy vẻ mặt thê thảm và điên cuồng của Long Hạ, Long Xuân lại nuốt lời định nói vào trong bụng. Anh ta gần như tuyệt vọng nhìn em trai của mình: "Được rồi, lần này em muốn gì? Thỏ hay chó?"

"Chó." Long Hạ nói.

Sau khi nhận được lời hứa từ anh trai, cậu mới tạm thời bình tĩnh lại, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cuốn sổ lưu bút duy nhất còn nguyên vẹn trên bàn.

Mọi thứ xung quanh đều đã bị đập vỡ tan tành, chỉ có cuốn sổ lưu bút ấy vẫn hoàn hảo nằm giữa một đống hỗn độn.

Long Hạ không cho phép ai động vào nó, cũng không cho ai sử dụng nó. Nhưng Long Xuân biết, có lẽ Long Hạ đã ám ảnh với một ai đó tồn tại trong cuốn sổ này.

Nửa đêm, Long Xuân cuối cùng cũng mệt mỏi bước ra khỏi phòng của em trai. Đối diện với những câu hỏi từ giúp việc, anh ta chẳng thể nói gì.

Hơn nữa, chuyện này anh ta chỉ có thể tự mình làm,  hoàn thành nhiệm vụ mà Long Hạ giao cho anh ta.

Nếu không, mọi người sẽ biết rằng Long Hạ đã trở thành một kẻ b**n th** hoàn toàn.

Tất cả bi kịch này bắt đầu từ khi nào? Anh ta nghĩ.

Có vẻ như mọi chuyện bắt đầu từ khi Long Hạ rời nhà đi học cấp hai ở một thành phố khác.

Từ nhỏ đến lớn, Long Xuân không thân thiết với cậu em trai được chiều hư của mình. Đặc biệt là khi em trai nhận được cơ hội vào học tại một ngôi trường danh tiếng ở nơi khác, anh ta luôn có cảm giác cha mẹ đang kỳ vọng vào một cuộc đời "khác biệt với mình", một cuộc đời cao xa và rộng mở hơn.

Giống như một tòa thành lúc nào cũng có một người ở lại canh giữ, trong khi người kia được kỳ vọng sẽ khai phá lãnh thổ, khám phá một thế giới rộng lớn hơn.

Sự "khác biệt" này khiến Long Xuân rất khó chịu. Nếu trong mắt cha mẹ, Long Hạ là một người "không giống ai," thì một đứa trẻ như anh ta rốt cuộc được xem là gì?

Cho đến một ngày nào đó đầu cấp hai, Long Hạ bắt đầu thay đổi hoàn toàn. Cậu trở nên hay cáu kỉnh với gia đình hơn trước, nhưng đồng thời lại bộc lộ sự sợ hãi co rúm lại, cứ như thể đã bị bắt nạt ở trường vậy.

Long Xuân bận học, ít khi về nhà, cũng chẳng quan tâm đến sự thay đổi của em trai. Mà anh ta cũng hiểu rõ cha mình sẽ quan tâm em trai ra sao – ngoài việc bảo cậu phải mạnh mẽ lên, ông sẽ chẳng nói gì khác.

"Trẻ con chắc chắn sẽ tự điều chỉnh được thôi," Long Xuân nghĩ.

Quả nhiên, nửa năm sau Long Hạ không còn trượt sâu vào bóng tối nữa, trái lại, cậu như phát điên vì ngưỡng mộ một ai đó.

Thần kinh cậu căng thẳng, mang về nhà một hộp rượu và đặt nó lên tủ cao. Cậu nhốt mình trong phòng, cả ngày chỉ xem sách và video của người đó. Cậu điên cuồng muốn tiếp cận người ấy, theo dõi, giám sát, thậm chí cố gắng đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của đối phương…

Tất cả những chuyện này về sau nhiều năm, Long Xuân mới biết được qua những lần Long Hạ gào khóc.

Cậu khóc nói rằng người đó hoàn hảo biết bao, nhưng trong lòng người ấy lại không hề có cậu.

Sau đó, một tai nạn bất ngờ đã khiến Long Hạ phải chuyển trường.

Sau khi chuyển trường, cậu như biến thành một con người khác. Mọi hành động đều cố gắng bắt chước người kia, như thể chỉ khi trở nên giống người đó nhất, cậu mới có thể được chú ý.

Ngay cả thành tích học tập của cậu cũng đột nhiên xuất sắc một cách bất thường.

Long Thu từng nói: "Em nghe người ta bảo, điểm số của anh ấy đột nhiên cao hẳn lên, cứ như bắt đầu gian lận vậy. Nhưng chỉ cần đợi đến kỳ thi đại học, mọi tin đồn rồi sẽ tự lộ ra thôi."

Thế nhưng, sự cân bằng mong manh này lại hoàn toàn sụp đổ trong vụ tai nạn xe hơi ngay trước kỳ thi đại học của Long Hạ.

Cha mẹ muốn cậu tham gia kỳ thi với tư cách một người khuyết tật, nhưng Long Hạ từ chối. Cậu nhốt mình trong phòng, như thể không bao giờ muốn bước ra ngoài nữa.

Long Xuân nghĩ rằng cậu chỉ đang suy sụp tinh thần. Đúng lúc đó, anh ta cũng đang đau lòng vì sự ra đi của Long Thu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!