Chương 46: Em muốn cái đó

Bữa tối khiến Bạch Duy như ngồi trên đống lửa. May mà Lư Sâm ngồi bên cạnh cậu, có thể thay cậu lên tiếng, giúp cậu giảm bớt phần nào sự lúng túng.

Long Xuân tán dương gu thẩm mỹ của bà chủ nhà hàng và rượu vang nổi tiếng của bà. Nhưng ngay khi rượu chạm vào đầu lưỡi, Bạch Duy đã nhận ra đây tuyệt đối không phải loại rượu vang mà Long Xuân vừa nhắc đến.

Lý do rất đơn giản

- cậu đã từng uống qua.

Thuở thiếu thời, ông nội đưa cậu đến khu nghỉ dưỡng của một trang trại rượu để bàn chuyện làm ăn. Cậu buộc phải ở lại đó suốt cả mùa hè, nếm thử vô số loại rượu đến mức suýt nữa thì nôn ra. Vì ông nội tin rằng, biết cách thưởng thức rượu cũng là một trong những phẩm chất mà giới thượng lưu cần phải có.

Lúc đó Bạch Duy thực sự không thích rượu, đặc biệt là cảm giác choáng váng mơ hồ mà nó mang lại, kèm theo cả sự nóng rát nơi gò má. Cậu gần như chạy trốn khỏi trang trại rượu vang đầy những cây nho xinh đẹp đó, tiện tay mang vài chai về làm quà tặng thầy cô và bạn học.

May mà sau này cậu đã dần quen với nó.

Cậu chỉ nhấp một ngụm rồi đặt ly rượu trở lại chỗ cũ, Lư Sâm lên tiếng: "Trùng hợp thật, vốn dĩ tôi và A Duy cũng định đến nhà hàng này ăn tối."

"Về nguyên tắc, tôi không hay đến đây lắm. Nhưng Long Hạ lại rất thích nơi này, đặc biệt là rượu vang ở đây." Long Xuân nói với vẻ nghiêm túc. "Thế nên, mỗi khi rảnh, tôi đều đưa em ấy đến đây ăn tối."

"Cậu yêu thương em trai mình thật đấy!" Lư Sâm nói.

"Đương nhiên rồi. Tôi là anh trai nó, chăm sóc em trai là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi." Long Xuân rụt rè nói.

"Là vì áy náy sao?" Long Hạ cất lời.

Tiếng cười nhẹ bỗng phá vỡ bầu không khí, như thể Long Xuân đang cố vẽ một vòng tròn hoàn hảo bằng compa, nhưng chân trụ lại vô tình đâm thủng trang giấy. Ánh mắt anh ta thoáng qua vẻ ảo não rồi nói: "Tất nhiên là có... Khi em ấy còn là thiếu niên, tôi không thể ở bên cạnh..."

"Long Thu sống bên cạnh anh, nhưng anh thà rằng người sống sót khi đó là em ấy." Long Hạ âm trầm nói.

Không khí trên bàn ăn chợt đông cứng lại. Lư Sâm nhấc ly rượu, uống thêm một ngụm. Còn Long Xuân như thể bị chạm vào chỗ đau, sau khoảnh khắc buồn bã thì kích động nói: "Sao em lại nghĩ như vậy? Em và Long Thu đều là em của anh, lại là anh em song sinh. Hơn nữa, em khác em ấy. Lúc đó vì muốn em có môi trường học tập tốt hơn, ba mới gửi em đến thành phố khác học.

Còn Long Thu không có năng khiếu học tập, nên mới ở lại trấn Tuyết Sơn... Còn vụ tai nạn sau đó, không ai mong muốn cả!"

Anh ta đặt tay lên bàn, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng sau đó anh ta không nhìn về phía em trai Long Hạ của mình mà lại quay sang Bạch Duy và Lư Sâm: "Thật xin lỗi, từ sau vụ tai nạn đó cảm xúc của em trai tôi luôn không ổn định. Hai người có thể hiểu được mà, đúng không? Trước đó, em ấy luôn là một học sinh xuất sắc, giỏi hội họa và quần vợt. Nhưng vụ tai nạn không chỉ cướp đi người em gái mà em ấy yêu thương nhất, mà còn lấy đi đôi chân khỏe mạnh của em ấy..."

Nếu thật sự giữa Long Xuân và Long Hạ là tình yêu thương anh em bình thường, vậy tại sao lúc này đây, Long Xuân lại chỉ nhìn hai người ngoài cuộc mà nói chuyện? Bạch Duy nhận ra điều đó nhưng không lên tiếng. Cậu vừa định nói "Tôi xin lỗi", thì Lư Sâm đã cất lời trước: "Dựa vào phản ứng vừa rồi của cậu ta, chẳng thấy giống như yêu thương em gái mình chút nào.

Rốt cuộc vụ tai nạn đó xảy ra thế nào?"

Bạch Duy cả kinh tới nổi cả gân xanh, cậu định quay đầu căm tức nhìn Lư Sâm, nhưng khi thấy gương mặt đối phương, cậu lại sửng sốt.

Lư Sâm mỉm cười, nhưng đôi mắt lại chẳng có lấy một tia vui vẻ. Hắn cầm ly rượu nhìn chằm chằm hai người đối diện, giống như một quái vật đá biết cử động, nhưng vĩnh viễn không thể thấu hiểu cảm xúc con người.

Đôi mắt xám xanh đó như biển sâu không dò được tận cùng.

Bạch Duy chợt nhận ra, đã rất lâu rồi cậu không thấy biểu cảm này của Lư Sâm... Chỉ một năm trước thôi, Lư Sâm thường xuyên để lộ vẻ mặt như thế trước mặt cậu. Khi đó hắn nhìn Bạch Duy với ánh mắt chỉ có sự đánh giá bảo vật và dã tâm phải chiếm lấy bằng được. Đôi mắt hắn không trong veo, cũng không mang sắc xanh của bầu trời.

"Sao có thể không yêu thương được chứ? Chúng là anh em song sinh mà." Ánh mắt Long Xuân thoáng vẻ hoảng hốt. "Vụ tai nạn đó à... Một ngày trước sinh nhật của Long Đông, chúng cùng tài xế lái xe ra ngoài mua quà. Khi đi qua khúc cua, xe đâm vào vách núi, tài xế tử vong ngay tại chỗ, Long Thu cũng qua đời sau khi được đưa đến bệnh viện. Còn Long Hạ... Sau khi điều tra hiện trường, người cầm lái hôm đó là Long Thu, khi đó em ấy vừa mới có bằng lái, có lẽ chỉ muốn thử tay lái mà thôi.

Đứa trẻ đó từ nhỏ đã bị chiều hư..."

Cuối cùng Bạch Duy cũng thấy được thương tâm và khổ sở trong mắt Long Xuân. Nhưng Long Hạ lại hừ lạnh một tiếng. Long Xuân tiếp tục: "Còn Long Hạ, khi đó em ấy chỉ còn vài tháng nữa là thi đại học. Em ấy đã xin nghỉ phép để về nhà, chỉ để chúc mừng sinh nhật chỉ cả. Nhưng ai mà ngờ được, ngày hôm ấy lại trở thành nỗi đau của cả gia đình chúng tôi. Tất cả mọi người đều cố tình lãng quên ngày đó."

Vài năm sau, trên một chiếc xe khác, Long Đông lại mất đi cả cha lẫn mẹ.

"Thật không may." Lư Sâm nói.

Chỉ trong vòng vài năm, nhà họ Long đã gặp hai vụ tai nạn xe hơi. Ban đầu, hắn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, thậm chí còn nghi ngờ có liên quan đến Nhậm Quân Nghiêu, nếu thật như vậy, hắn có thể nhân cơ hội này tống Nhậm Quân Nghiêu ra khỏi trấn. Nhưng xét về mặt thời gian, vụ tai nạn của Long Hạ và Long Thu xảy ra bảy năm trước, khi đó Nhậm Quân Nghiêu mới là sinh viên năm hai, chưa từng quen biết Long Đông, nên chắc chắn không thể liên quan đến chuyện này.

"Thật đáng tiếc." Hắn không khỏi tiếc nuối nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!