Chương 45: Xuân Hạ

Còn 15 phút nữa mới hết giờ học, hành lang vắng tanh. Nhưng Bạch Duy càng đi lòng càng nóng như lửa đốt.

Phải rồi, cậu vội gì trên đường thế này? Chiều nay Lư Sâm có hai tiết toán, nói về mất mặt thì hắn đã mất hết thể diện ngay từ tiết trước rồi. Giờ cậu chạy đến cũng chẳng ích gì, hơn nữa Lư Sâm cũng chẳng thấy cậu làm dấu hiệu nhắc nhở ngoài cửa sổ. Sự xuất hiện của cậu không giúp được gì cho những chuyện đã xảy ra.

Nhưng Bạch Duy vẫn càng chạy càng nhanh... Cuối cùng, cậu dừng lại trước cửa lớp 9A.

Học sinh trong lớp đang chăm chú nghe giảng. Qua ô cửa kính, cậu nhìn thấy Lư Sâm.

Lư Sâm đeo kính gọng vàng, ngồi trên xe lăn, tay cầm một cây gậy đang giảng bài.

Nội dung trên slide rất bình thường, công thức trên bảng cũng bình thường, biểu cảm của học sinh không có gì gọi là quá quỷ dị.

Nhìn qua thì đây chỉ là một tiết học bình thường, một buổi chiều bình thường.

Trong lòng Bạch Duy bỗng trống rỗng, như một cơn gió thổi khô lưng áo đẫm mồ hôi, cậu không bị cuốn bay như chiếc lá nhưng lại chẳng biết phải làm gì. Học sinh, giáo viên đều yên ổn trong lớp và văn phòng của họ, bảo vệ và lao công cũng ở đúng vị trí của mình.

Ngay cả chữ viết trên bảng của Lư Sâm cũng đúng rồi.

Chỉ có cậu đứng ngoài cửa sổ, không biết mình đang làm gì. Rõ ràng cậu ở đây, nhưng lại cảm thấy như chưa bao giờ thuộc về nơi này. Cậu chỉ đến làm giáo viên dạy thay theo yêu cầu của Kiều Mẫn, thực ra cậu không có chuyện gì để làm, cũng chẳng có mong muốn gì.

Nhiều năm sau khi nhớ lại ngày này, Bạch Duy mới nhận ra cảm giác lúc đó là sự cô đơn tột cùng. Ít nhiều gì cậu cũng từng nghĩ Lư Sâm giống mình—phải, cậu từng cho rằng con quái vật này giống mình, rằng cả hai đều là những "quái thú" không thể hòa nhập với thị trấn Tuyết Sơn, càng không thể hòa nhập với thế giới của người bình thường.

Nhưng giờ đây, Lư Sâm đã phản bội cậu. Hắn không cần sự giúp đỡ của cậu, không tỏ ra khác thường, mà lại hòa nhập một cách tự nhiên vào đám đông.

Nhìn lại, có lẽ ngay từ đầu quái vật như Lư Sâm đã giống con người hơn cậu rất nhiều. Hắn muốn có một gia đình, muốn có một người vợ xinh đẹp, muốn tranh đấu, gây dựng danh tiếng ở thị trấn nhỏ này, muốn l*m t*nh với cậu... Hắn có quá nhiều h*m m**n của con người.

Nếu chủ đề đủ nặng nề, nếu lúc này là ban đêm và cậu đang bước đi đơn độc trên đường ray xe lửa, cậu thậm chí có thể gọi cảm giác này là "phản bội".

Nhưng trong ô cửa kính, người đang đứng trên bục giảng đã nhìn thấy cậu.

"Vả lại, Lư Sâm không nhìn thấy cậu làm dấu hiệu ngoài cửa sổ."

"Lư Sâm không thấy ai ngoài cửa sổ."

Lư Sâm đã nhìn thấy cậu, hắn nhướn mày nở một nụ cười đầy bất ngờ.

Cả học sinh cũng "soạt" nhìn qua.

Dưới vô số ánh mắt, Lư Sâm vẫy tay với cậu, mỉm cười với cậu.

Bạch Duy bối rối cúi đầu giả vờ chỉnh lại chiếc nơ, làm như thể cậu chưa từng đứng ở đây.

"Vợ của tôi đến rồi." Lư Sâm nói với học sinh trong lớp, "Còn mười phút nữa mới hết tiết... Theo quy định của trường, tôi có thể kết thúc sớm mười phút không?"

Vài học sinh tinh nghịch bắt đầu xôn xao, nhưng lớp trưởng đeo kính gọng đen nghiêm túc nói: "Thầy ơi, không được đâu. Chúng em luôn tan học đúng giờ."

"Oh, được rồi." Lư Sâm nói.

Hắn giảng thêm một lúc về hàm số lượng giác, rồi đột nhiên nói: "Tôi thấy không cần giảng tiếp nữa. Tôi giảng bài mà chẳng ai nghe, tất cả đều đang lén nhìn vợ tôi."

Một số học sinh lập tức quay đầu lại, lớp trưởng đeo kính gọng đen lại phản đối:"Thầy ơi, là do thầy giảng chậm quá! Một câu hỏi trắc nghiệm mà mất đến năm phút."

Lư Sâm điềm nhiên đáp: "Bởi vì tôi cũng đang lén nhìn vợ tôi."

Cả lớp bật cười vang.

Bạch Duy đứng ngoài nghe thấy tiếng cười bên trong, nhưng không biết họ đang cười cái gì. Cảm giác này khiến cậu nhớ về thời trung học của mình. Khi đó cậu cũng thường nghe thấy bạn bè cười đùa, cậu biết họ đang cười về chuyện gì, nhưng lại không hiểu được nó có gì buồn cười.

Nhưng lần này, cậu lại cảm thấy như mình chính là trung tâm của trò cười…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!