"Chính mày đã xâm nhập vào nhà tao!"
"Rầm! Rầm rầm! Bốp bốp bốp!"
Lư Sâm lập tức hất tất cả đồ trên giường xuống đất, rồi dùng chảo đáy phẳng điên cuồng nện vào nó. Trong phút chốc Bạch Duy quên mất việc tiếp tục chĩa súng vào Lư Sâm, tới lúc cậu hoàn hồn sau cơn chấn động ngắn ngủi, điều đầu tiên cậu làm là bật đèn.
Sao trên giường lại có thêm một con quái vật?
Nếu Lư Sâm không phải con quái vật xuất hiện trên giường, nếu hắn thực sự vừa từ bên ngoài trở về—vậy thứ trên giường kia là cái gì?
Lư Sâm vung vẩy chảo, lặng lẽ thở phào một hơi. Trước đó hắn đã bò ra ngoài từ cửa sổ tầng hai, thoáng hiện lên ở cửa chính rồi lao thẳng xuống hầm rượu, kéo cái xác lột của chính mình hai tháng trước ra, quăng lên giường tầng hai.
May mà kinh nghiệm làm lính đánh thuê trước đây giúp hắn có phản ứng đủ nhanh. Lúc này, hắn vừa đấm đá vào cái xác lột hai tháng trước, vừa nói với Bạch Duy:"Đợi đã, em yêu… hình như thứ này không phải vật sống."
Mặt mày Bạch Duy tái nhợt, cầm súng bước đến bên hắn.
"Trông nó như người cũng như quái vật, nhưng có vẻ đã chết từ lâu rồi." Lư Sâm vươn tay chạm vào tay Bạch Duy: "Ồ không đúng… nó giống như một mô hình hơn. Em yêu, em thử sờ xem."
Bàn tay Bạch Duy khẽ run, cậu thận trọng chạm vào thứ biến dạng kia.
Lẽ nào thứ này là thứ trông có vẻ như sinh vật nhưng cũng không hẳn là sinh vật, thực sự là do kẻ thù của Lư Sâm lén đặt lên giường hắn hay sao?
Để trả thù Lư Sâm? Để dọa hắn? Hay là vì…
Đệt, mấy chuyện đó không quan trọng! Rốt cuộc trước đây Lư Sâm làm cái quái gì mà lại kéo theo nhiều phiền phức đến vậy? Tất cả đều là lỗi của hắn!
"Trước đây anh làm nghề gì?" Bạch Duy hỏi.
Lư Sâm: "Em yêu, anh là gián điệp…"
Trong băng đạn còn bảy viên, Bạch Duy đột nhiên nổ súng. Cậu xả liên tục sáu viên vào thứ dưới mặt đất, khi Lư Sâm còn chưa kịp phản ứng cậu đã giương súng nhắm bắn, rồi viên cuối cùng chính xác không sai lệch bắn thẳng vào bắp chân Lư Sâm.
Bất ngờ, nhanh như chớp, không cho Lư Sâm chút cơ hội phant ứng. Hành động của cậu tự nhiên như người ta thêm đá vào trà sữa vậy.
"Aaaaa!!"
Lư Sâm ngã xuống đất, ôm chặt vết thương. Bạch Duy lúc này mới ném khẩu súng còn bốc khói xuống đất.
Cậu rút một tờ giấy lau tay, mặt không cảm xúc nói:"Chồng yêu à, em sợ quá. Em sợ thứ đó không phải mô hình mà là một sinh vật chưa chết hẳn, nên em đã bắn hết đạn."
"Phát cuối cùng, em lỡ tay bắn lệch. Chồng yêu sẽ không trách em chứ? Em sợ quá mà."
"Anh… không…"
Lư Sâm đau đớn ôm lấy bắp chân bị thương, thấp giọng r*n r*.
"Vậy thì tốt." Bạch Duy ngồi xổm xuống, đôi chân dài gập lại càng lộ vẻ cao ráo: "Chồng à, anh có thể tự xử lý vết thương không? Hoặc là em giúp anh gọi cấp cứu nhé?"
Cậu vươn tay v**t v* mặt Lư Sâm, động tác dịu dàng nhưng giọng điệu lại chẳng có chút yêu thương:"Chồng yêu, tuần tới anh có thể ngồi xe lăn đi dạy toán—nếu anh còn có thể đi được."
Lư Sâm nằm ngửa dưới đất, mặt đầy kinh ngạc nhìn Bạch Duy. Cơn đau từ bắp chân như ngọn lửa địa ngục thiêu đốt, khiến cổ họng hắn lại thắt chặt, nhưng tận sâu trong xương sống lại có một cảm giác rợn người vừa hưng phấn vừa vui sướng.
Hắn muốn l*m t*nh với Bạch Duy, ngay bây giờ, lập tức—nếu có cách nào chữa lành bắp chân ngay tức thì.
Mà Bạch Duy sau khi nhìn thấy một cái lều, mặt lập tức đen xuống.
(Lều là dựng r đó =)))))
Cậu hận không thể có viên đạn thứ tám trong súng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!