Cạch.
Không có viên đạn nào b*n r* từ khẩu súng lục. Tại thời khắc cò súng bị bóp, băng đạn vừa vặn chuyển tới ô trống kia.
A - -!!!
Tiếng thét tê tâm liệt phế vang vọng cả căn nhà.
Bạch Duy từ trên giường nhảy xuống, phá cánh cửa phòng ngủ rồi chạy như điên. Đầu óc cậu chấn động, những gì nhìn thấy trước mắt đã vượt quá nhận thức của cậu, nó khiến cậu kích hoạt bản năng ngay lập tức.
Bạch Duy hất đổ kệ gỗ đào đen trong hành lang, khiến đống đồ sứ cậu và Lư Sâm mua rơi xuống vỡ tan tành dưới đất. Cậu tháo bức tranh treo tường, dùng nó chặn đường xuống lầu. Sau đó cậu lao vào bếp, mở van gas, dự định tạo ra một vụ nổ rồi bỏ trốn khỏi căn nhà này—
"Ding dong!"
Tiếng chuông dễ nghe vang lên ngoài cửa.
Bạch Duy không thể tin vào tai mình.
"Ding dong!"
Lại một tiếng nữa, dù không đúng lúc chút nào, nhưng đó chính là tiếng chuông cửa.
Ai xui xẻo đến mức xông vào căn nhà này vào lúc này cơ chứ…?
Bạch Duy cầm súng, từng bước tới gần cánh cửa. Ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc.
"…Không có nhà sao? Ồ! Hóa ra ở đây! Mình tìm thấy chìa khóa dự phòng rồi!"
Tiếng mở khóa thanh thúy vang vọng căn nhà yên tĩnh.
Xuất hiện sau cánh cửa là một gương mặt tuấn tú tràn đầy mong đợi.
"Em yêu!" Người đó mỉm cười rạng rỡ, dang tay về phía Bạch Duy:"Anh đã về rồi!"
"..."
"Em ra đón anh sao? Sao tay em lại cầm súng thế?"
Bạch Duy giơ súng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Biểu cảm của Lư Sâm từ hưng phấn, sang ngơ ngác, rồi dần dần chuyển thành sợ hãi và cảnh giác. Cuối cùng hắn giơ hai tay lên nói: "Em yêu... trước tiên em bỏ súng xuống đã, đừng để súng cướp cò. Đã xảy ra chuyện gì? Đừng làm anh sợ..."
Hắn thậm chí còn quay đầu nhìn hai lần, hạ giọng: "Có ai đi theo sau lưng anh à?"
Bạch Duy hơi dịch chuyển nòng súng, nhưng vẫn lạnh lùng chăm chú quan sát quần áo trên người Lư Sâm.
Mỗi một thứ đều là đồ hắn mặc khi rời nhà hôm qua.
"Anh vừa từ bên ngoài về?"
"Đúng vậy... Trong túi có nhiều thứ nguy hiểm, anh chạy xa một chút để vứt chúng đi. Sau đó để cắt đuôi kẻ truy đuổi tiềm ẩn, anh còn vòng quanh cảng một lúc." Lư Sâm nói:"Sau đó anh định mua ít hải sản, nhưng nhân viên an ninh nói hôm nay cảng có một lô hàng đặc biệt vào cảng, không có đồ tươi. Anh có hỏi thăm, nhưng họ không chịu nói lô hàng đó là gì. Thế là anh vòng hai vòng rồi lái xe về.
Nhưng trên đường, anh phát hiện mất chìa khóa nhà nên quay lại tìm..."
Nói rồi hắn thò đầu vào trong nhà: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Có người lạ đột nhập à?"
Bạch Duy vẫn tiếp tục quét mắt đánh giá từ trên xuống dưới, nếu ánh mắt có thể b*n r* dao găm, lúc này Lư Sâm đã bị lăng trì.
"Đây là tất cả những gì anh muốn nói? Đây là mọi chuyện anh gặp hôm qua?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!