"Sao ở đây…lại có một vũng nôn?"Bạch Duy chỉ vào dấu vết lộn xộn trên mặt đất.
"Ồ, đó là do anh để lại…" Lư Sâm lập tức che giấu.
Bạch Duy đi tới lui ba vòng giữa tầng hầm và nhà vệ sinh rồi lắc đầu thật mạnh.
"Không, nơi này rõ ràng có người từng sinh sống. Dấu vết nôn mửa, vết thương đã được băng bó, túi đựng thức ăn còn sót lại… Những dấu tích này ít nhất đã tồn tại từ một tháng rưỡi trước!" Bạch Duy ngồi xổm trên mặt đất, thần kinh căng thẳng kiểm tra từng dấu vết. Sau đó, cậu đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Lư Sâm.
Lư Sâm: "……"
Bạch Duy: "Anh đang nói dối… Người đó là do anh mang về. Anh đã nhốt ai ở đây?"
— Xong rồi, lời nói dối đầy thiện ý đã bị vạch trần.
Lư Sâm thấy hơi đau đầu, hắn muốn che giấu sự thật rằng có người từng lẻn vào nhà mình. Một gã đàn ông to lớn xa lạ ẩn nấp trong nhà của một cặp vợ chồng mới cưới, ngoài mục đích cướp của giết người thì còn có thể vì điều gì khác?
Hơn nữa gã còn cố tình gây chia rẽ quan hệ giữa hai vợ chồng họ!
Lư Sâm không muốn để Bạch Duy cảm thấy thị trấn Tuyết Sơn là một nơi nguy hiểm, hắn hy vọng cậu có thể tin rằng thị trấn này bình yên, người dân hiền lành, cảnh sắc hữu tình, rất thích hợp để họ vun đắp tình cảm một cách ổn định. Lư Sâm tin rằng việc duy trì mối quan hệ cũng giống như viết chương trình, chỉ cần nó chạy được thì cứ để nguyên như vậy, đừng thay đổi gì hết.
Giờ đây cuộc sống tình cảm của hắn và Bạch Duy vừa mới bước vào quỹ đạo ổn định, đây chắc chắn là nhờ vào thiên thời địa lợi nhân hòa nào đó mà thị trấn Tuyết Sơn mang lại.
Vì yếu tố môi trường vận hành tiềm tàng này, hắn không muốn Bạch Duy rời khỏi thị trấn. Nhưng đồng thời, hắn cũng không thể từ chối yêu cầu của cậu.
Nhưng không chỉ nhạy bén vạch trần lời nói dối của hắn, Bạch Duy còn đưa ra một kết luận vô cùng hoang đường.
Lư Sâm phát hiện, mình không muốn Bạch Duy hiểu lầm.
Nhà Bạch Duy đèn đuốc sáng trưng cả đêm, hai người gà bay chó sủa, lục tung mọi ngóc ngách trong nhà để tìm kiếm.
Bạch Duy không chỉ phát hiện dấu vết nôn mửa trong tầng hầm, vết máu nhỏ giọt, mà còn thấy một hộp thuốc đã qua sử dụng trong phòng tắm tầng một… Tất cả những điều này đều chứng minh rằng người kia đã bị thương rất nặng.
Nhìn những dấu vết ấy, dù tinh thần vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhưng những ngón tay của Bạch Duy vẫn không ngừng run rẩy.
Trong nhà họ có thứ gì có thể gây thương tích cho người lạ? Ngoài Lư Sâm ra còn có ai khác?
Cùng lúc đó, Lư Sâm cũng tìm thấy rất nhiều thứ.
"Em yêu! Anh phát hiện một cái bẫy dùi đục băng cải tiến trong bụi cỏ! Chắc chắn là người đó đã sắp đặt để ám sát chúng ta!"
"Em yêu! Có một sợi dây điện trần ngay cạnh vòi nước trong vườn!"
"Em yêu! Anh tìm thấy một gói thuốc độc trong góc tủ đựng đồ, nhất định là của người đó để lại!"
Xin lỗi, tất cả đều là của em để lại.
Bạch Duy tuyệt vọng ngồi xuống chiếc ghế mây, nghe từng cái bẫy giết người mà mình đã dày công sắp đặt bị tháo gỡ từng cái một.
Lư Sâm nhét hết đống đạo cụ phong phú vào một cái bao tải, hắn xoay chiếc bộ phóng cải tiến trong tay, kinh ngạc thốt lên: "Thật không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà gã có thể bố trí nhiều bẫy giết người đến thế!"
Sau đó hắn quay sang Bạch Duy, trình bày kết quả điều tra của mình:"Em yêu, đây là bằng chứng rõ ràng. Em chắc chắn có thể tin anh rồi chứ? Người này không những không liên quan gì đến anh, mà còn muốn giết anh nữa!"
Cậu vô cảm nhìn Lư Sâm: "Người đó thật sự không phải do anh nhốt trong tầng hầm?"
Lư Sâm vô cùng oan uổng:"Vợ yêu, tất nhiên là không rồi!"
Bạch Duy: "Vậy anh nói xem, gã vào đây làm gì?"
Lư Sâm lưỡng lự giữa hai từ "sát thủ" và "tội phạm ngoài vòng pháp luật", cố gắng chọn một từ ít khiến người vợ nhút nhát của mình sợ hãi hơn: "Anh không biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!