Chương 40: Học thêm

Bạch Duy không chút biểu cảm: "Đại học Oxford."

Kiều Mẫn: "Hả? Không phải Lư Sâm là du học sinh Pháp sao?"

Bạch Duy: "Ừm, tôi đùa đấy."

Cậu xoay người dẫn Kiều Mẫn vào nhà, cô tò mò nhìn quanh: "Kệ trưng bày gỗ đào đen trong phòng khách nhà cậu đẹp thật! Sao chỉ có bằng cấp và cúp của cậu, sao không trưng luôn của Lư Sâm đi? À phải rồi, anh ấy đâu rồi? Tôi muốn gặp trực tiếp nói chuyện với anh ấy..."

Bạch Duy duy trì vẻ mặt nói: "Anh ấy đang trên tầng hai, ngắm cảnh trong phòng sách."

Loại sẽ vô tình rơi xuống.

Bên ngoài cửa sổ vang lên giọng Lư Sâm rầu rĩ: "Anh tới ngay đây."

Mắt Bạch Duy tối sầm, xem ra Lư Sâm đã thành công tự kéo mình ra khỏi mặt đất.

Chuyện ngã từ tầng hai xuống mà vẫn không làm Lư Sâm bị thương, Bạch Duy cũng đã quen rồi. Cậu nghiêm trang ngồi trên sofa chờ Lư Sâm bước vào, vừa vặn nghe thấy Kiều Mẫn hét lên: "Lư Sâm, sao đầu anh toàn là đất thế?!"

Bạch Duy: "Chồng à, không phải anh đang ở trong phòng sách sao? Sao chớp mắt đã chạy ra vườn rồi?"

Lư Sâm mỉm cười với Kiều Mẫn: "Haha, tôi làm vườn mà, tiện thể đi đường tắt luôn."

... Lần sau dẫn anh đi tháp Dubai du lịch, Bạch Duy thầm nghĩ.

Cậu đứng dậy vào bếp lấy ly nước đá để trấn tĩnh lại, nhưng khi quay lại thì nghe thấy Kiều Mẫn nói: "Vậy nhé, môn toán và mỹ thuật sẽ nhờ cả vào anh trong hai tháng này..."

Cái ly trong tay Bạch Duy thiếu chút nữa rơi thẳng xuống đất.

"Hai người nói gì cơ? Môn toán và mỹ thuật?" Cậu nâng cao giọng.

Kiều Mẫn: "Đúng vậy, giáo viên mỹ thuật của lớp tôi đã nghỉ việc, trường chưa tìm được người thay thế. Tháng trước tôi tạm thời dạy thay, nhưng học sinh than phiền không muốn có thêm hai tiết toán một tuần nữa. Tôi chợt nhớ ra Lư Sâm ngoài toán còn học nghệ thuật, chẳng phải rất hợp sao?"

"… Cái này không ổn lắm nhỉ." Lư Sâm thì hiểu gì về nghệ thuật chứ? Chẳng lẽ sẽ giảng cho học sinh về mối quan hệ giữa Monet, Molière và Mạc Ngôn sao?

(Tên tiếng trung của ba nhân vật này lần lượt là: Mạc Nại, Mạc Lý Ai và Mạc Ngôn, Molière, là một nhà viết kịch, diễn viên và nhà thơ người Pháp, Monet là hoạ sĩ người Pháp, Mạc Ngôn là nhà văn Trung Quốc.)

Rõ là Kiều Mẫn hiểu sai ý Bạch Duy: "Thật xin lỗi vì đã làm phiền hai người. Ngoài tiền lương của trường, tôi cũng sẽ trả thêm một khoản riêng."

"Ồ, không phải vì chuyện đó đâu." Bạch Duy không muốn Kiều Mẫn nghĩ cậu lười biếng, "Ý tôi là..."

Đệt, Lư Sâm!

"Ý tôi là, có lẽ tôi cũng có thể giúp?" Cuối cùng Bạch Duy buộc phải nhận việc vào mình.

"Không không không được, cậu còn phải sáng tác nữa. Không thể làm phiền cậu." Kiều Mẫn kiên quyết từ chối, hơn nữa vẻ mặt cô còn như thể vừa nghe được tin đồn nào đó.

Trong lòng Bạch Duy gieo xuống hạt giống hoài nghi, mà khi Kiều Mẫn rời đi, sự nghi ngờ ấy càng thêm lớn dần.

Cô ôm nhẹ lấy Bạch Duy, mềm mại nói: "Bạch Duy, cậu đừng tự gây áp lực cho mình. Điều quan trọng nhất bây giờ là thư giãn, tận hưởng cuộc sống. Rồi cậu sẽ lại tìm được cảm hứng để viết thôi."

Sau khi cô rời đi, sắc mặt Bạch Duy trở nên khó coi hơn bất cứ lúc nào trước đó.

"Anh có nói gì với những người khác không?" Cậu hỏi Lư Sâm.

Lư Sâm: "Hả, nói gì cơ?"

"Về tình trạng công việc của em."

Trông Lư Sâm còn mù mờ hơn ai hết: "Anh không nói gì cả, em yêu à, không phải ngày nào em cũng làm việc trong phòng sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!