Chương 39: Dạy Thay

Đầu Bạch Duy lập tức to lên!

Mồ hôi lạnh rịn ra, Bạch Duy cố gắng tìm một cái cớ: "Anh ấy…"

"Tôi tốt nghiệp từ trường đại học tốt nhất nước Pháp."

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên trong khoang xe, so với sự ôn hòa thường ngày thì giờ đây còn mang theo vài phần khàn khàn từ tính. Bạch Duy đột nhiên cảm thấy khác thường, cậu lập tức nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu.

Hai người ngồi ghế sau đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh ngộ.

"Ồ… Hóa ra anh tốt nghiệp từ trường đó à." Nhậm Quân Nghiêu gật đầu nói.

Thôi miên!

Lư Sâm biết thôi miên!

Bạch Duy vừa rồi còn đang căng thẳng tìm cớ giúp Lư Sâm, giờ đây cảm thấy bản thân bị lừa một vố đau. Cậu nhìn Lư Sâm đang lái xe với ánh mắt phức tạp.

Ở cùng một con quái vật có thể đổi trắng thay đen bất cứ lúc nào như thế này…

Trước khi sống lưng Bạch Duy lạnh toát, Long Đông chậm rãi nói: "Khoa học tự nhiên Paris là một trường rất tốt, tôi từng đến đó vào mùa thu. Anh có thể học ở đó, thật sự rất may mắn…"

Nhậm Quân Nghiêu: "Em đang nói gì vậy? Lư Sâm học ở Paris Bách Khoa mà?"

Long Đông: "Anh mới nghe lầm chứ. Là Khoa học tự nhiên Paris."

Bạch Duy:...

Cậu không biểu cảm nhìn về phía Lư Sâm đang lái xe, gương mặt u ám đáng sợ của hắn từ khoảnh khắc này, lại trở nên đáng ghét và đáng chết.

Đôi vợ chồng "hoàn mỹ" nhất thị trấn Tuyết Sơn cãi nhau từ trong xe ra ngoài xe, cả hai đều không thể hiểu đối phương đang nghĩ gì, ai cũng kiên quyết cho rằng Lư Sâm tốt nghiệp ở trường danh giá nhất nước Pháp – Đại học Bách khoa hay Đại học Khoa học tự nhiên.

Bà kế toán "loa phát thanh" thấy náo nhiệt liền thò đầu ra: "Sao thế? Thì ra hai người cũng cãi nhau dữ dội vậy à?"

Nói xong, bà vui vẻ nhìn Lư Sâm và Bạch Duy: "Xuất viện rồi à? Hoan nghênh về nhà!"

Lư Sâm mỉm cười, Bạch Duy cẩn trọng đáp: "Cảm ơn."

Ngẩng đầu lên, cậu lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho đơ người.

"Rất bất ngờ đúng không? Đây đều là do Lư Sâm tranh thủ thời gian trong tháng này để làm đấy. Cậu ấy nói cậu thích hoa hồng nhất." Bà kế toán "loa phát thanh" cười nói.

Nhậm Quân Nghiêu và Long Đông đang cãi nhau cũng bất giác im lặng.

Những đóa hồng đỏ rực nở rộ từ sân trước đến sân sau, cả căn nhà đều được bao bọc bởi sắc đỏ rực rỡ. Nơi này thoạt nhìn như một tòa lâu đài trong câu chuyện Gothic cổ điển.

Giống như bên ngoài căn phòng từng thuộc về Bạch Sư ở nhà họ Bạch, trên bức tường trắng là hoa tử đằng nở rộ vĩnh viễn.

"Giống như... một bức tranh sơn dầu vậy." Long Đông nhẹ giọng tán thưởng..... Nơi này thực sự rất giống một bức tranh! Nhưng là bức tranh bị ma ám mà Bạch Duy đã mua về!

Nhậm Quân Nghiêu thì trợn to mắt, anh ta cứ loay hoay tìm cách nhét ví vào túi áo khoác của mình, nhưng lại quên mất chiếc áo này không có túi:"Bạch Duy, đây là nhà em à?"

"Ừm..." Bạch Duy đáp.

"Chứ sao nữa, đống nội thất và sửa sang mới này đều là do Lư Sâm hoàn thành trong hơn hai tháng qua đấy!" Bà kế toán tự hào nói: "Tôi cũng góp không ít ý kiến đâu nhé!"

Ông thẩm phán đẩy gọng kính lão lên rồi đi tới: "Lư Sâm, bao giờ cậu định dời hai chiếc xe mới của mình đi vậy? Tôi muốn tổng vệ sinh gara nhà tôi. Gara nhà các cậu có bốn chỗ đỗ xe, chắc là đủ để để nhỉ?"

Lư Sâm dẫn theo một đám người vẫn còn đang hoảng hốt vào phòng khách. Bạch Duy nhìn căn nhà sau vài ngày không gặp, tâm trạng khó tả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!