"Những ngày gần đây, sao bác sĩ Nhậm không đến nữa nhỉ?"
Cô y tá thuận miệng hỏi trong lúc kiểm tra vết thương của Bạch Duy, Bạch Duy chỉ đáp: "Lúc nào bác sĩ Nhậm cũng có việc phải làm mà."
Từ sau khi Kiều Mẫn ghé qua, Nhậm Quân Nghiêu gần như biến mất khỏi phòng bệnh của Bạch Duy. Nói thật, điều này khiến Bạch Duy có chút bất ngờ. Mấy ngày trước Nhậm Quân Nghiêu luôn tìm cách khoe khoang trước mặt Bạch Duy về gia đình, công việc, thậm chí cả người vợ hiền dịu của anh ta.
Mỗi lần như vậy, anh ta lại nhắc đến chồng của Bạch Duy:"Nhưng mà, làm công nhân sửa chữa, tay làm hàm nhai cũng không tệ lắm đâu."
Một cảm giác ưu việt rõ ràng.
Hơn nữa, anh ta còn cho rằng căn nhà của Bạch Duy và cửa hàng của Lư Sâm đều do Bạch Duy bỏ tiền ra mua. Dù bản thân làm rể nhà vợ, anh ta vẫn tỏ ra thương cảm, vì cậu đã cưới một người chồng ở rể và còn phải tiếp máu cho chồng mình như Bạch Duy:"Vợ chồng vốn là một thể, nhưng... như thế này nghe có vẻ không có chí tiến thủ lắm. Em trai vợ anh làm trong ngân hàng của trấn, còn có chút quan hệ với trấn trưởng.
Nếu Lư Sâm muốn, anh có thể giới thiệu một công việc cho anh ta, chẳng hạn như làm giao dịch viên trước."
Công việc? Lại còn là giao dịch viên—một công việc phải tiếp xúc với nhiều người?
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi, Bạch Duy đã thấy đau đầu.
Hiện tại chỉ có mình cậu phát hiện Lư Sâm là quái vật, nếu để hắn làm giao dịch viên ngân hàng hay thậm chí là nhân viên hành chính tiếp dân, chưa đến hai tháng, cả trấn Tuyết Sơn sẽ đều biết Lư Sâm là quái vật!
Thế nên Bạch Duy lập tức từ chối.
Ánh mắt Nhậm Quân Nghiêu nhìn Bạch Duy bỗng mang theo chút thương cảm, anh ta cho rằng Bạch Duy quá thanh cao, không muốn nhờ vả quan hệ, thà để chồng mình làm một thợ sửa xe không kiếm được bao nhiêu tiền. Điều này khiến Bạch Duy vô cùng bực bội.
"Hồi đại học, người thầm mến em cũng không ít đâu. Chỉ là họ cảm thấy em quá lạnh lùng, lại thấy bản thân không xứng nên không dám đến gần." Nhậm Quân Nghiêu nói, "Nếu họ biết được... chắc chắn sẽ rất bất ngờ đấy."
"Lư Sâm có ưu điểm của riêng anh ấy." Bạch Duy lạnh nhạt đáp.
Cậu ngoài mặt vẫn bảo vệ chồng mình, nhưng trong lòng lại chỉ có một suy nghĩ:
Chết tiệt, Lư Sâm!
Vậy nên mấy ngày nay Nhậm Quân Nghiêu không xuất hiện, Bạch Duy cảm thấy thật tuyệt biết bao.
Cô y tá ghi chép lại rồi mỉm cười nói: "Trước đây, dân trong trấn đều bảo bác sĩ Nhậm là người chồng tuyệt vời nhất. Nhưng bây giờ, chúng tôi lại thấy chồng cậu mới thực sự là người tuyệt vời!"
Bạch Duy: "..."
"Cậu bị thương, ngày nào anh ấy cũng đến chăm sóc cậu, chen chúc ngủ trên chiếc giường nhỏ, còn tự tay nấu cơm cho cậu ăn. Rõ ràng anh ấy không phải bác sĩ, nhưng lại xem xét bệnh án của cậu còn cẩn thận hơn ai hết, thậm chí còn tự học được bao nhiêu kiến thức. Vài ngày trước, ngay cả viện trưởng cũng bị anh ấy làm cho kinh ngạc. Anh ấy chẩn đoán được bệnh của vài bệnh nhân khó, viện trưởng nói tiếc là Lư Sâm không học y, nếu không anh ấy chắc chắn sẽ là một thiên tài y khoa."
Cô y tá nói: "Chúng tôi đều rất ngưỡng mộ cậu đấy!"
"Anh ấy… lợi hại đến vậy sao?" Biểu cảm của Bạch Duy trở nên quỷ dị.
"Mọi người đang nói gì thế?"
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Lư Sâm bưng một đĩa trái cây tươi quay lại cửa phòng. Cô y tá nhìn thấy hắn, cười nói: "Vợ anh hồi phục rất nhanh, hai ngày nữa có thể xuất viện rồi!"
"Vậy sao? Vậy thì thật tốt quá." Lư Sâm nói.
Bạch Duy: …
Sắp xuất viện rồi sao?
Cô y tá rời đi, Lư Sâm rất vui vẻ. Hắn đặt đĩa anh đào đã rửa sạch lên bàn nhỏ, sau đó cầm lấy cổ tay Bạch Duy xem xét.
Bạch Duy hỏi: "Những quả anh đào này?"
"Là mẹ của đứa bé đã làm em ngã tặng đó." Lư Sâm nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!