Lư Sâm lập tức cảnh giác.
Hắn nên biết người này… chẳng lẽ là người quen của "Lư Sâm"?
"Chính là cô ấy, vừa nãy vào thay thuốc cho vợ cậu đó. Tôi còn tưởng cậu đã nhận ra rồi." Ngụy Liên ngạc nhiên nói.
Y tá thay thuốc cho Bạch Duy không phải họ Lý sao?!
Đúng lúc này, y tá đẩy xe thuốc bước ra.
Dung mạo cô ấy rất thanh tú, nhưng lại mang đến cảm giác nhạt nhòa đến mức ném vào đám đông cũng chẳng thể nhận ra. Khi bước đi cô luôn cau mày như thể đang chìm trong suy nghĩ riêng, hoàn toàn xem nhẹ hoàn cảnh xung quanh.
Nhưng cô cũng không phải y tá thay thuốc mấy ngày trước.
Lư Sâm thầm thở phào nhẹ nhõm, có lẽ "sớm đã nhận ra" mà Ngụy Liên nói chỉ là một sự hiểu lầm.
"Long Đông!" Ngụy Liên gọi tên cô.
Long Đông ngẩng đầu, bất ngờ nhìn họ. Sau khi cô nhìn thấy Lư Sâm, hắn thấy đôi mày cô cau lại, ánh mắt dời lên như đang cố nhớ lại điều gì.
—— Xong rồi, chẳng lẽ thực sự quen biết?!
…
"Sao hôm nay lại là chị đến?"
"Chị Hồng nói nhà có việc, nhờ chị trực một ngày." Long Đông nói.
Cô lớn hơn Bạch Duy vài tuổi, nhưng giọng nói lại nhỏ nhẹ, như thể một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi tan lời cô. Ngụy Liên lập tức nhíu mày nói: "Nhà cô ấy có thể có chuyện gì chứ, sáng nay tôi với Tiểu Mẫn ra ngoài còn thấy cô ấy mặc váy hoa, nói là muốn ra biển chơi."
"Ài…" Long Đông nói xong câu này thì im lặng, không biết là một tiếng thở dài hay là chẳng biết nên nói gì nữa, đành nhẫn nhịn như mọi khi.
Chẳng phải Long Đông là con gái của một đại gia trong thị trấn sao? Nhưng cô ấy lại không giống hình mẫu tiểu thư khuê các mà Lư Sâm hình dung. Hắn hỏi Ngụy Liên:" Có vẻ hai người khá thân nhỉ?"
"Bọn tôi là bạn cùng trường cấp ba, Long Đông là đàn chị của tôi, chúng tôi cùng sinh hoạt chung một câu lạc bộ. Hồi còn học cấp ba, chị ấy dễ nói chuyện hay bị người khác bắt nạt." Ngụy Liên nói, "Sau này… chị đi học đại học ở Phong Thành phải không?"
"3+1." Long Đông nói khẽ, "Năm cuối đi trao đổi ở Pháp…"
(3+1 là chương trình 3 năm học trong nước là 1 năm học ở nước ngoài)
Pháp, mí mắt Lư Sâm bỗng giật một cái. Hắn vừa định tự nhủ rằng không thể nào trùng hợp đến vậy thì Ngụy Liên đã lên tiếng: "Đúng rồi, lần đó cũng khá xui xẻo. Khi chị ấy về nước đã tham gia một chuyến du lịch trên du thuyền, theo kế hoạch sẽ đi qua vài quốc gia, dừng ở Hắc Cảng rồi mới về. Kết quả con tàu bị đắm giữa đường, hơn nửa số người trên tàu đều thiệt mạng…"
"Đừng nói vậy, chị đã rất may mắn rồi, có thể sống sót trở về nhà…"
Lư Sâm cảm thấy da đầu căng lên, chuyện này không thể nào trùng hợp như vậy được chứ. Nhưng Ngụy Liên bỗng nhiên nhớ ra gì đó: "Nói mới nhớ, Lư Sâm, cậu cũng từng du học ở Pháp đúng không?"
"……"
Đúng lúc này, ánh mắt Long Đông nhìn về phía hắn. Cô khẽ nói: "Thực ra vừa nãy tôi đã định hỏi… hình như tôi đã gặp anh ở đâu đó. Có lẽ vì sự kiện trên tàu để lại ấn tượng quá sâu nên ký ức về khoảng thời gian đó rất rõ ràng. Nhưng gương mặt anh bây giờ trông khác rất nhiều, tôi không chắc lắm…"
"Chuyện này…"
"Hơn nữa, khi đó hình như anh không phải tên là Lư Sâm nhỉ? Là… Văn Sâm?"
……
Trên đời sao lại có sự trùng hợp xui xẻo như vậy!
Mấy năm trước có một cặp song sinh thích vui chơi đã cùng lên con du thuyền đó. Một người tên Văn Sâm, một người tên Văn Lộ. Trên tàu, hai anh em có tính cách hoạt bát thích cười thích đùa, để lại ấn tượng sâu sắc với nhiều người cùng trang lứa—ngay cả một người hướng nội như Long Đông cũng không ngoại lệ. Họ còn tổ chức nhiều hoạt động vui chơi dành cho giới trẻ trên tàu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!