"Buổi sáng à? Đàn anh Nhậm có ghé qua." Bạch Duy nói.
Những ngày này Nhậm Quân Nghiêu như đi chấm công, mỗi ngày đều tranh thủ một chút thời gian đến thăm phòng bệnh của Bạch Duy. Anh ta ngồi trên ghế bên cạnh, hỏi thăm tình trạng bệnh của Bạch Duy, thể hiện chút quan tâm, sau đó lại tán gẫu về chuyện thời đại học và những năm làm việc gần đây. Khi không có gì làm, Nhậm Quân Nghiêu còn gọt táo cho cậu.
Thực ra, Bạch Duy rất rõ lý do Nhậm Quân Nghiêu đến đây không chỉ đơn thuần vì chút quan tâm ít ỏi ấy. Ở bệnh viện suốt những ngày qua, cậu cũng hiểu ra rằng, dù thị trấn Tuyết Sơn không hẳn là nhỏ, mọi tiện ích đều đầy đủ ngoại trừ trường đại học danh tiếng, nhưng cũng không thể gọi là lớn.
Cư dân nơi đây hầu hết đều sinh ra và lớn lên tại thị trấn, khoảnh khắc xa quê xa nhất trong đời họ có lẽ cũng chỉ là đến thành phố bên cạnh học đại học (mà số này cũng không nhiều). Sau đó đại đa số đều chọn trở về quê nhà, tiếp tục cuộc sống yên bình và chậm rãi của mình.
Phần lớn họ không hứng thú với thế giới bên ngoài, so với những chân trời xa lạ, họ thích trồng hoa trong sân nhà, thích trượt tuyết và đi bộ trên núi vào cuối tuần hơn. Ở nơi này, tất cả những "trải nghiệm quá khứ" của Nhậm Quân Nghiêu đều trở nên vô dụng. Anh ta muốn bàn luận về buổi hòa nhạc, muốn bàn về văn học, muốn thảo luận về tình hình thế giới, nhưng chẳng ai quan tâm hay hưởng ứng.
Muốn khoe khoang, nhưng lại chỉ như đấm vào bịch bông mềm.
Vậy nên, Bạch Duy trở thành đối tượng duy nhất thích hợp để anh ta khoe khoang. Sau khi nhận ra ý đồ của Nhậm Quân Nghiêu, Bạch Duy chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, cảm thấy người này thật buồn cười.
Sắc mặt Lư Sâm trở nên khó coi.
Tay hắn cầm quả táo của mình, lưỡi dao bay múa trong kẽ tay như một con bướm:"Cái tên Nhậm đó…"
"Nhậm Quân Nghiêu." Bạch Duy hết nói nổi: "Anh còn chưa nhớ nổi tên anh ấy sao?"
"Ồ, Nhậm Quân Nghiêu." Giọng Lư Sâm lạnh như băng, cứ như đang nói đến một đối tượng mục tiêu, "Táo anh ta gọt cho em, em ăn rồi à?"
"Không."
Làm sao Bạch Duy có thể ăn táo Nhậm Quân Nghiêu gọt chứ? Cậu mắc chứng sạch sẽ, chỉ cần nhìn thấy quả táo lăn qua tay Nhậm Quân Nghiêu thôi cũng đã mất hết khẩu vị.
Sắc mặt Lư Sâm hơi dịu đi một chút, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra khó chịu: "Anh ta không có táo riêng à? Sao cứ phải chạy qua ăn táo của em thế?"
"Anh ấy không ăn, ngày nào vợ anh ấy cũng chuẩn bị cơm trưa cho anh ấy mang theo." Bạch Duy nhớ lại chuyện Nhậm Quân Nghiêu khoe hộp cơm trưa của mình với cậu.
"Anh cũng mang cơm cho em mỗi ngày mà…" Lư Sâm vừa nói vừa tiếp tục cắt táo, "Vậy cái táo anh ta gọt đâu rồi?"
Nhậm Quân Nghiêu không ăn, Bạch Duy không ăn, trong thùng rác cũng không có, vậy quả táo đã đi đâu?
"…Giấu trong bình hoa rồi." Bạch Duy chỉ vào bình hoa hồng bên cạnh giường, "Anh đi vứt cả táo lẫn hoa đi, rửa sạch bình hoa luôn."
"Đó là hoa hồng anh tặng em!" Lư Sâm trợn tròn mắt, lưỡi dao sắc bén cắt thẳng vào lòng bàn hắn, máu phun ra.
"Anh—tay anh…" Bạch Duy cũng trợn tròn mắt.
Lư Sâm đặt dao xuống, hờ hững quệt tay lên vết thương. Chỉ trong chớp mắt, vết cắt sâu hoắm biến mất không dấu vết. Sau đó hắn nhìn Bạch Duy với vẻ mặt nghi hoặc: "Tay anh? Có sao đâu?"
Bạch Duy: …
Đậu! Lúc nãy cậu không nên nói câu kia, Lư Sâm vốn dĩ là một con quái vật, cậu lo lắng hắn có bị thương hay không để làm gì chứ? Giờ chuyện quan trọng nhất là, Lư Sâm đã làm vết thương của mình lành lại, thậm chí còn khiến máu văng ra cũng biến mất luôn. Nhưng bây giờ quả táo vẫn còn trong tay Lư Sâm! Máu chỉ biến mất khỏi tầm nhìn của cậu chứ không phải biến mất theo nghĩa vật lý!
Bạch Duy quay đầu đi, nhưng ngay sau đó lại trừng mắt lại. Nếu Lư Sâm dám đưa quả táo đó cho cậu ăn, cậu sẽ dùng con dao gọt trái cây kia đâm thẳng vào tim hắn ngay lập tức.
"Không phải vấn đề ở tay, mà là tại sao em lại giấu táo của anh ta trong bó hoa anh tặng em?" Lư Sâm nói.
"Vứt thẳng trước mặt khách thăm bệnh thì bất lịch sự quá, nên em mới giấu vào bên trong." Bạch Duy đáp. "Anh định cãi nhau với em à?"
… Không cãi! Sao anh có thể cãi nhau với em được chứ? Lư Sâm hơi phẫn nộ. Hắn nói: "Được rồi, lát nữa anh sẽ vứt bó hoa đi, đổi một bó mới cho em. Em yêu, ăn miếng táo anh gọt cho em đi."
Hắn nịnh nọt, đưa miếng táo đã gọt sẵn cho Bạch Duy.
Đúng lúc này, con dao gọt trái cây bị Bạch Duy vô tình hất tay trúng, rơi thẳng xuống và đâm vào đùi Lư Sâm.
"Ối chà, chồng yêu~" Giọng Bạch Duy vừa lo lắng vừa ngọt ngào, "Anh có bị trúng động mạch không vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!