Chương 35: Lang Thang

"Lư Sâm có gia cảnh khá giả, học vấn tốt, không chơi bời nhưng cũng không quá đam mê sự nghiệp."

"Hắn hòa hợp với cậu, có chung sở thích, cũng không tỏ ra phản cảm với việc cùng cậu định cư tại Thanh Hòa."

"Khi mối quan hệ của hai người ổn định, hai người có thể kết hôn, rồi trở về Thanh Hòa chung sống…"

Trước đây bất kể đối tượng xem mắt là ai, ông nội và quản gia luôn chỉ ra trên báo cáo những khuyết điểm có thể khiến họ "không phù hợp" với Bạch Duy. Hoặc là gia thế hào nhoáng nhưng bên trong rỗng tuếch, mong chờ nhà họ Bạch bù đắp tổn thất tài chính của họ; hoặc là quá tham vọng sự nghiệp, không muốn cùng Bạch Duy bảo thủ gìn giữ sản nghiệp của nhà họ Bạch, chắc chắn sẽ tìm đường khác; hoặc là ham mê hưởng thụ, chìm đắm vào các vật phẩm xa xỉ; hoặc là thiếu thực tế, thay vì kinh doanh thực sự lại sa vào những khái niệm viển vông...

Mỗi khi bọn họ chỉ ra khuyết điểm của những đối tượng xem mắt kia, Bạch Duy luôn cảm thấy như những điều đó cũng đang chỉ trích chính bản thân mình.

Chỉ có Lư Sâm, các chuyên gia của nhà họ Bạch như bị trúng tà, tin rằng hắn rất thích hợp với Bạch Duy, và hoàn toàn không có khuyết điểm nào. Một người bình thường không thể nào đạt được đánh giá cao như vậy dưới những yêu cầu đầy mâu thuẫn của nhà họ Bạch. Nếu Bạch Duy thực lòng thích Lư Sâm, lẽ ra câuh phải cảm thấy vô cùng vui sướng. Dù không phải vậy, cậu cũng nên cảm thấy nhẹ nhõm khi tìm được một đối tượng phù hợp đến vậy, mà bản thân cũng không ghét bỏ.

Thế nhưng…

Bạch Duy lại nôn mửa, áp lực cực lớn khiến cậu nôn đến trời đất quay cuồng trong phòng vệ sinh. Cậu thấy đôi mắt mình đỏ ngầu vì tơ máu, hoảng loạn và mờ mịt trong gương. Buổi hẹn thứ ba giữa cậu và Lư Sâm diễn ra suôn sẻ, thậm chí có thể nói là khá tốt. Tất cả các báo cáo đánh giá đều nói rõ, nếu cậu và Lư Sâm tiếp tục phát triển như vậy, họ sẽ có một tương lai tươi sáng được đảm bảo.

Thậm chí cậu có thể nhìn thấy được viễn cảnh mình và Lư Sâm thuận lợi tiến vào hôn nhân, giống như thời niên thiếu đạt thành tích tốt rồi thuận buồm xuôi gió vào Đại học Bắc Đô vậy. Và tất cả mọi người đều mong đợi điều đó xảy ra, họ nóng lòng muốn giao Bạch Duy vào tay Lư Sâm.

Không có bất kỳ trở ngại nào, con đường quá mức suôn sẻ. Bạch Duy không hiểu tại sao điều đó lại khiến cậu buồn nôn đến thế.

Cậu bắt đầu né tránh Lư Sâm—ngay khi mối quan hệ của họ đang ổn định. Nhưng chẳng bao lâu quản gia gửi đến cậu hai tấm vé mời tham dự buổi đấu giá từ thiện, yêu cầu cậu mời Lư Sâm đi cùng. Lúc ấy, đã nửa tháng trôi qua kể từ lần cuối Bạch Duy hẹn hò với Lư Sâm.

Cậu không muốn cắt đứt quan hệ với Lư Sâm, nhưng cũng chẳng muốn gặp lại hắn. Hai tấm vé mời khiến cậu cảm thấy áp lực nặng nề, nhìn vào lịch, cậu nghĩ rằng, đã nửa tháng rồi, có lẽ nên gặp hắn một lần nữa.

Lư Sâm đồng ý rất nhanh.

Họ gặp nhau tại buổi đấu giá từ thiện, sau nửa tháng không gặp Lư Sâm vẫn khoác trên mình bộ lễ phục vừa vặn, tỏa ra hương nước hoa Pháp thanh lịch và lãng mạn. Bạch Duy đứng cạnh hắn, mỉm cười chào hỏi các vị khách. Cảm giác buồn nôn do áp lực mang lại cho dạ dày ngày càng nặng.

Chủ nhân của buổi đấu giá từ thiện là một chính trị gia nước ngoài. Năm xưa vì tranh đoạt một nguồn tài nguyên, ông chủ trì cuộc tấn công vào một quốc gia nhỏ, khiến dân chúng ở đó lâm vào cảnh lầm than. Tất cả hình ảnh bi thương ấy đều bị truyền thông che giấu. Bây giờ ông đứng đó thao thao bất tuyệt về bảo vệ môi trường và động vật. Trong số các vật phẩm đấu giá, mà ông trưng bày có những món được lấy từ nhiều quốc gia nhỏ khác nhau, toàn bộ số tiền thu về sẽ được quyên góp cho các dự án bảo vệ môi trường và nghiên cứu thịt thực vật…

Bạch Duy đứng trong sảnh triển lãm, ngắm nhìn những bức tranh. Chủ nhân buổi đấu giá đang trả lời phỏng vấn ngay sau lưng cậu, còn Lư Sâm đứng bên cạnh. Không khí giả dối của buổi tiệc khiến Bạch Duy uể oải buồn ngủ, đúng lúc này Lư Sâm nhìn bức tranh kia, bỗng nhiên nói một câu:"Oh, con cá này anh từng ăn rồi, cũng khá ngon."

Bạch Duy: ?

Thấy Bạch Duy quay sang nhìn mình, Lư Sâm tiếp tục nói:"Thịt nó hơi bở, giống như kem trái cây đông lạnh bị hư mất ấy."

Trên sân khấu, chủ tiệc vẫn đang hùng hồn thuyết giảng về bảo vệ môi trường. Trong khi đó, Bạch Duy và Lư Sâm như hai cậu học sinh hư hỏng, đi loanh quanh trong sảnh triển lãm, chỉ trỏ vào các bức tranh vẽ cá:"Cái này anh ăn rồi, vị như thạch hoa quả."

"Cái này dở lắm, cắn một miếng là chảy ra nước tanh, có chết đói cũng không muốn ăn."

"Cái này nhiều xương quá."

Ở một bữa tiệc từ thiện về bảo vệ môi trường mà nói như thế chẳng khác nào nhảy múa trên mộ phần! Nhưng giữa những bộ trang phục lộng lẫy, rượu ngon và hương tóc mai, bọn họ chẳng khác gì các khách mời khác nhưng lại như những phần tử phản xã hội lẩn khuất trong bóng tối.

Bạch Duy đi bên cạnh Lư Sâm. Lư Sâm không ngừng bình luận soi mói về các loài động vật, chẳng ngại mô tả phần "dã thú" trong những loài vật đáng yêu, vô cùng bất lịch sự, trông chẳng khác nào hai con vật nhỏ đang lén lút làm điều xấu.

Khoảnh khắc đó, Bạch Duy cảm thấy bọn họ như những kẻ lang thang giữa thế giới văn minh, khoác lên mình quần áo rách nát chạy lung tung khắp nơi, thậm chí còn nhổ nước bọt lên vạt váy sạch sẽ của từng người. Cậu chợt muốn bật cười thật lớn, nhưng cậu chưa từng cười như thế.

Cậu còn muốn nhặt lấy một khẩu súng, bắn vỡ từng chiếc ly pha lê trên tháp rượu sâm banh từ trên xuống dưới, sau đó từng ly rượu một sẽ nổ tung, rượu màu hổ phách như nước mắt giàn giụa, chảy ra màu như máu ở trên nền thảm đỏ tươi.

Trong lúc cậu còn đang miên man trong những suy nghĩ ấy, bọn họ đã bước vào phòng triển lãm cuối cùng.

Một bức tượng điêu khắc đứng sừng sững nơi đó – chính là tượng của vị chủ nhân buổi dạ tiệc này, không biết kẻ xu nịnh nào đã tặng ông ta. Người đàn ông trung niên đứng ở nơi đó trông đầy hăng hái, trên tay còn giơ cao một chiếc vương miện tinh xảo, đính một viên bảo thạch khổng lồ.

"Em muốn nhìn chiếc vương miện đó không? Anh có thể đỡ em trèo lên xem." Lư Sâm ghé vào tai cậu nói: "Leo lên bức tượng đó đi."

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt xanh của Lư Sâm mạnh mẽ như đại dương dưới ánh mặt trời.

Tiếng chuông tám giờ tối vang lên đúng lúc đó. Tám tiếng chuông, rồi buổi đấu giá sẽ bắt đầu. Ngay khoảnh khắc ấy, Bạch Duy như bừng tỉnh từ giấc mộng, từ nàng công chúa mang giày pha lê trở lại làm cô bé Lọ Lem, từ kẻ côn đồ trở thành một người văn minh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!