Bạch Duy ngồi trên giường bệnh, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Lư Sâm bên cạnh giường đang tự giới thiệu:
"Tôi là chồng của A Duy, đến nay đã kết hôn được một năm hai tháng.
Tôi và A Duy gặp nhau ở Bắc Đô. Sau ba tháng hẹn hò, chúng tôi đính hôn. Dưới sự chúc phúc của mọi người, chúng tôi chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân và cùng nhau tận hưởng kỳ trăng mật khắp thế giới.
Sau đó, vì cân nhắc đến hệ hô hấp của A Duy, chúng tôi quyết định định cư tại trấn Tuyết Sơn và mua một căn nhà ở đây. Có lẽ chúng tôi sẽ ở lại đây khoảng năm đến mười năm. Từ khi chuyển đến, tôi cũng dần học nấu ăn. Nhờ sự động viên của A Duy, tay nghề của tôi tiến bộ rõ rệt. Khi nãy tôi về nhà, tiện thể mang một số vật dụng sinh hoạt cần thiết cho em ấy."
Lư Sâm nói đến đây, nở một nụ cười nhẹ—một kiểu cười cho thấy hắn đã nói hết những gì cần nói.....
"Cái đó..." Nhậm Quân Nghiêu nghẹn họng nhìn trân trối, "Anh... anh... cái đó…"
"Tên của anh." Bạch Duy cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái lỗ, không thể nhịn nổi mà lên tiếng nhắc nhở Lư Sâm.
Tên giả mà mình bịa ra cũng có thể quên được sao? Đúng là quái vật.
"À, tôi quên mất, tôi là Lư Sâm." Lư Sâm nói, "Cũng may có A Duy nhắc nhở, em ấy luôn giúp tôi nhớ ra những việc mình cần làm."
Nhậm Quân Nghiêu: …
Bạch Duy chỉ muốn vùi mặt vào tấm rèm giường nhưng mà sự xuất hiện của Lư Sâm lại khiến cậu bớt mất tự nhiên hơn so với lúc chỉ có một mình với Nhậm Quân Nghiêu.
Lư Sâm đưa cục sạc điện thoại cho Bạch Duy, rồi nói: "Sau khi về nhà, ngoài mang theo cục sạc và quần áo thay, anh còn lấy thêm một số thứ có thể em sẽ dùng tới..."
"Khoan đã!" Nhậm Quân Nghiêu vừa bị "đá văng" khỏi trung tâm câu chuyện, lập tức lớn giọng, "Ai cho phép anh tùy tiện mang người và đồ đạc vào đây? Tôi là bác sĩ…"
"Ồ, là viện trưởng?" Lư Sâm cười, "Lúc nãy tôi có mang mấy chai rượu vang đắt tiền vào, nhưng nghĩ lại bệnh nhân không thể uống rượu. Đúng lúc gặp viện trưởng hỏi tôi đang làm gì, nên tôi đưa hết rượu cho ông ấy rồi."
Nhậm Quân Nghiêu: ...
Anh ta cảm thấy không nói thành lời, hơn ai hết, anh biết viện trưởng là một kẻ mê rượu đến mức nào. Khi mới chuyển đến trấn Tuyết Sơn, anh hao tổn tâm cơ tìm hiểu sở thích của các "nhân vật nổi tiếng" nơi này.
Anh nhìn lướt qua phòng bệnh, thấy một nhóm công nhân đi tới đi lui—người lắp TV, người lắp đèn ngủ, thậm chí còn có người đang dựng tủ quần áo...
Bên ngoài phòng bệnh không chỉ có vài y tá mà cả bác sĩ trực, bệnh nhân và người nhà từ các phòng khác cũng đến xem.
"Người nằm trong phòng bệnh này là ai vậy?"
"Nhà này giàu quá đi mất!"
"Lắp cả tủ quần áo, còn có đèn ngủ nhỏ nữa... Chồng của nhà này cẩn thận ghê."
Sự xuất hiện của những món đồ mới luôn thu hút sự chú ý, không ai để ý đến Nhậm Quân Nghiêu nữa. Trong cảm giác bị lãng quên mãnh liệt đó, anh chợt nhớ ra một câu hỏi mà anh nên hỏi:"Đúng là anh mua rất nhiều thứ. Nhưng mà Bạch Duy, đây có phải những thứ em cần không?"
Anh mỉm cười nhìn về phía Bạch Duy.
Nhậm Quân Nghiêu hiểu rất rõ tính cách của Bạch Duy—một học sinh ưu tú luôn sống trong khuôn khổ, chắc chắn sẽ thấy những thứ này vừa rườm rà vừa ngu xuẩn. Hơn nữa, cậu vốn chẳng giỏi che giấu cảm xúc, sự chán ghét hay lạnh nhạt sẽ thể hiện rõ ngay trên mặt.
Nhưng Bạch Duy lại nhìn Lư Sâm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ—hắn đúng là quái vật...
Một kẻ như Lư Sâm mà có thể mua hoa cẩm chướng thay vì hoa cúc, chọn xe lăn thay vì ngựa gỗ lắc lư, vậy đã là một kỳ tích rồi.
Và Lư Sâm là thành viên trong gia đình của cậu, điều này rất khác. Bạch Duy sẽ không để cho thành viên gia đình mình mất mặt ở bên ngoài (nhưng mất mạng thì có thể)
"Cảm ơn." Bạch Duy nói với Lư Sâm:"Những thứ anh mang tới đều rất hữu dụng."
Nhậm Quân Nghiêu: ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!