Chương 33: Về Nhà Một Chuyến

Bác sĩ Nhậm có dáng vẻ đoan chính, ngũ quan tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt rất đẹp, ngay thẳng, khiến người khác nhìn vào là có hảo cảm.

Bạch Duy nói: "Đàn anh…"

"Ôi, chẳng lẽ đàn em quên mất tên anh rồi sao? Anh là Nhậm Quân Nghiêu đây mà." Bác sĩ Nhậm cười tít mắt, "Lúc học đại học, chúng ta từng ở chung một câu lạc bộ đấy!"

Dĩ nhiên Bạch Duy không thể không nhận ra anh ta. Chỉ là bất ngờ chạm mặt thế này, cậu có chút lúng túng.

Thực ra, Bạch Duy và Nhậm Quân Nghiêu vốn không phải kiểu người có thể giao thoa trong cuộc sống. Họ học khác khoa, Bạch Duy thì độc lai độc vãng còn Nhậm Quân Nghiêu lại thích giao lưu, tham gia nhiều sự kiện tổ chức. Là một người độc hành học giỏi nhưng không cần dựa vào thành tích để tìm kiếm cơ hội, Bạch Duy chẳng có chức vụ gì trong hội sinh viên, cũng không nằm trong phạm vi giao thiệp với bác sĩ Nhậm.

Mãi đến khi cả hai tình cờ tham gia cùng một cuộc thi viết.

Kết quả, Bạch Duy giành giải nhất chỉ với một phiếu chênh lệch, còn Nhậm Quân Nghiêu đã bỏ công vận động rất nhiều bạn bè bỏ phiếu lại hoàn toàn bất ngờ. Sau chuyện đó, Bạch Duy được bạn cùng khoa mời tham gia câu lạc bộ văn học. Khi cậu nhận lời, người bạn đó thuận miệng nói: "Nghe nói cậu đồng ý tham gia, phó chủ nhiệm câu lạc bộ cũng mừng lắm."

Mà vị phó chủ nhiệm đó chính là Nhậm Quân Nghiêu.

Nhậm Quân Nghiêu là kiểu người cởi mở, hào sảng. Dù biết Bạch Duy là người đã thắng cuộc thi, anh ta vẫn có thể khoác vai cậu trước mặt mọi người mà cười khen: "Em ấy thực sự là một người rất có tài năng!" Điều này khiến ai nấy đều cảm thấy Nhậm Quân Nghiêu rất độ lượng, thái độ rộng rãi khi thua cuộc lại càng làm anh ta được yêu mến.

Cũng chính khi ấy Bạch Duy mới biết, Nhậm Quân Nghiêu đã sớm để ý đến mình từ lâu—từ ba năm trước, hồi họ còn là học sinh cấp ba, anh ta đã từng thua Bạch Duy trong một cuộc thi viết khác.

Tuy rằng lần đó trong bọn họ không chỉ kém một người, nhưng khi đó Nhậm Quân Nghiêu cũng đã nhớ kỹ tên Bạch Duy. Vì thế mọi người ồn ào, nói hai người thật sự có duyên.

Có người hỏi tại sao Nhậm Quân Nghiêu lại nhớ rõ Bạch Duy. Khi ấy, Nhậm Quân Nghiêu nhìn gương mặt Bạch Duy, mỉm cười nói:"Lúc tham gia cuộc thi đó, trong số những thí sinh đạt giải, chỉ có hai người dưới 17 tuổi là chúng tôi. Khi đó tôi đã nghĩ, tôi và cậu thiếu niên thiên tài 16 tuổi tên Bạch Duy này, cả đời hoặc là đối thủ, hoặc nhất định phải trở thành bạn bè."

Nói rồi, anh nheo mắt cười:

"Nhìn xem, bây giờ chúng ta chẳng phải đã quen nhau rồi sao?"

Mấy đàn anh, đàn chị lại bắt đầu trêu chọc. Có người đùa rằng Nhậm Quân Nghiêu đúng là tự đa tình, giữa hai người không chỉ cách nhau một thứ hạng, nói gì đến "đối thủ cả đời", chẳng phải là đang cố tình vượt cấp ăn vạ vào sao?

Nhậm Quân Nghiêu cũng không giận, với tính cách hòa đồng, anh chỉ cười tít mắt:"Chẳng phải lần này hai tụi tôi chỉ cách nhau một hạng thôi sao?"

Nhiều người cảm thấy Nhậm Quân Nghiêu và Bạch Duy có duyên, nên làm bạn bè, có hoạt động gì cũng gọi cả hai cùng tham gia. Nhưng Bạch Duy không phải kiểu người ai bảo làm gì cũng sẽ vui vẻ làm theo. Cậu không thể nào nảy sinh cảm giác thân thiết với Nhậm Quân Nghiêu, bất kể anh ta nói đùa thế nào hay mời mọc ra sao. So với việc ra ngoài cùng họ, cậu thích ngồi bên hồ hơn, để cơn gió đêm lùa qua tâm hồn, cuốn đi sự trống rỗng và chán chường trong lòng.

Có lẽ Nhậm Quân Nghiêu cũng nhận ra điều đó. Một lần nọ, anh đột nhiên hỏi: "Đàn em, chắc nhà em có điều kiện lắm nhỉ?"

Bạch Duy không hứng thú với chủ đề này, nhưng vẫn lịch sự trả lời rằng gia đình mình chỉ thuộc tầng lớp trung lưu bình thường. Nhậm Quân Nghiêu nghe xong, cười khổ:"Không cần khiêm tốn đâu, nhìn nhãn hiệu quần áo em mặc là biết ngay. Vừa rồi đi mua nến cho hội văn học, em vào hẳn cửa hàng cao cấp, mở miệng đặt hàng mà chẳng buồn chớp mắt."

Hai người đi dọc bờ đê vào mùa hè. Bên bờ có từng cụm bồ công anh, gió thoảng qua liền cuốn theo những cánh hoa trắng bay tán loạn. Việc mua nến là do Nhậm Quân Nghiêu đề xuất, anh nói các đàn anh đàn chị khóa trước sắp tốt nghiệp, muốn tổ chức một buổi đọc sách dưới ánh nến để lưu giữ kỷ niệm đẹp. Anh bảo chỉ cần hai người họ đi mua nến là đủ, thực ra, Bạch Duy đã lâu không tham gia hoạt động của hội văn học, nhưng Nhậm Quân Nghiêu lại trực tiếp nhắc tên cậu trong nhóm chat, khiến cậu khó lòng từ chối.

Nhậm Quân Nghiêu nói: "Thật ra gia đình anh không khá giả lắm, em xem ở trường trông anh cũng giống một nhân vật nổi bật đúng không? Nhưng em có tưởng tượng được không, mỗi dịp hè hay đông về quê, anh đều phải giúp gia đình làm nông, cho lợn ăn? Chuyện này anh chưa từng nói với ai, chỉ kể với em. Anh không muốn người khác thấy mình đáng thương, anh luôn nghĩ, chỉ cần cố gắng anh sẽ có một cuộc sống tốt hơn…"

Có lẽ Nhậm Quân Nghiêu không muốn người khác thấy mình đáng thương, cũng là vì không muốn tự thấy bản thân đáng thương. Bạch Duy nghĩ vậy. Xuất phát từ phép lịch sự, cậu đưa ra một đề nghị:"Vậy đàn anh đã từng nghĩ đến việc chuyển ngành chưa? Học tài chính chẳng hạn? Ngành của anh hiện tại muốn kiếm được nhiều tiền trong thời gian ngắn chắc không dễ.

Đàn anh có đủ điểm tín chỉ để chuyển không?"

Nhậm Quân Nghiêu nói:"Bạch Duy, có lẽ với gia đình như em, chuyện chuyển ngành sẽ dễ dàng hơn nhiều. Dạo này anh đọc một số sách về tư tưởng Lão Trang*. Có lẽ cứ thuận theo tự nhiên thì tốt hơn, không cần cưỡng cầu."

Chính Nhậm Quân Nghiêu là người đầu tiên đề cập đến hoàn cảnh khó khăn của mình, cũng chính anh lại tự nhận mình đã theo Lão Trang. Nhưng nếu anh đã nói vậy, Bạch Duy cũng chẳng cần tranh luận. Cậu định quay về trường để đọc sách, nhưng Nhậm Quân Nghiêu bỗng nói:"Đàn em, chúng ta ngồi đây một lát đi, ngắm bồ công anh một chút."

(Tư tưởng lão Trang: Lấy thế giới tự nhiên làm chuẩn mực để đúc kết quy luật và trừu xuất phạm trù bản thể luận, rõ ràng, tư tưởng Lão

- Trang là triết thuyết hướng tới và đề cao vai trò của thế giới tự nhiên, lấy sự tồn tại, phát triển của vạn vật theo bản tính tự nhiên làm yếu tố cơ bản để xây dựng thế giới quan và nhân sinh quan )

Bồ công anh thực sự bay phấp phới, nhưng bờ đê thì toàn bùn đất. Bạch Duy đành đứng tấn cạnh Nhậm Quân Nghiêu, cố gắng không để quần mình chạm đê. Cậu thấy da đầu run lên, lại nghe Nhậm Quân Nghiêu nói:"Em biết không? Nhiều người nghĩ tốt nghiệp là khởi đầu, nhưng nhìn lại mới thấy, tốt nghiệp thực ra là kết thúc."

Bạch Duy nói: "Đàn anh, không phải anh còn chưa tốt nghiệp sao?

Nhậm Quân Nghiêu nhìn sang Bạch Duy:"Hồi trung học, anh luôn muốn biết người nhỏ hơn anh một tuổi nhưng lại giỏi hơn anh rất nhiều trông như thế nào. Lên đại học mới biết, hóa ra là em. Có lẽ chỉ ở ngôi trường này, chúng ta mới có thể gặp nhau, mới có thể tạm thời quên đi xuất thân, tạo ra ảo giác về một cuộc đối thoại công bằng..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!